...
Sư Niệm dè dặt nhìn người đàn ông đối diện, nhưng Sở Húc Ninh chỉ nghiêm túc dùng cơm, giống như chẳng hề nghe thấy.
Nhưng giọng của chị ấy oang oang như thế, sao có thể không nghe thấy được?
“Sở Húc Ninh, anh giận à?” Sư Niệm nhỏ giọng hỏi.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhìn cô một cái sau đó tiếp tục ăn, “Không.”
“Con người chị ấy như vậy đấy, nói năng không để tâm gì cả.” Sư Niệm khẽ giải thích.
“Ừ, chị ấy chỉ quan tâm đến em thôi, rất tốt.”
Sở Húc Ninh càng nói vậy, Sư Niệm càng thấy hoang mang.
Tin Sư Niệm sảy thai nhanh chóng lên trang nhất, còn nhanh hơn cả phim mới của Cổ Nguyệt.
Lúc cô ta đọc được tin tức trên trang nhất liền quăng ngay chiếc di động xuống đất, toàn thân toát ra vẻ giận dữ.
Trợ lý trẻ run rẩy đứng bên cạnh Cổ Nguyệt. Lần đầu tiên cô ta thấy Cổ Nguyệt nổi giận.
“Con khốn Sư Niệm kia đúng là oan hồn, không phải cô ta kết hôn rồi à?” Cổ Nguyệt tức giận nói, đã lâu lắm rồi cô ta không được lên trang nhất, hơn nữa vẫn giữ hình tượng Ngọc nữ của mình, cho nên không thể tạo tin đồn hay scandal gì, dạo này bộ phim mới của cô ta được lên top tìm kiếm, sắp được lên hạng nhất rồi, nhưng tất cả lại bị đồ đê tiên Sư Niệm kia phá hoại, “Sảy thai, sao cô ta không chết luôn đi?”
Trợ lý trẻ nhìn Cổ Nguyệt đang nổi điên, nói: “Em cũng nói rồi, cô ta sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, sảy thai rồi đấy thôi.”
“Đây mà là báo ứng à? Cô ta lại lên trang nhất rồi kia kìa.” Cổ Nguyệt quay lại trừng mắt nhìn trợ lý. Cô gái kia giật mình, không dám nói tiếp nữa.
“Nhưng như thế cũng tốt.” Cổ Nguyệt hơi nhếch miệng, suy nghĩ một chút nói, “Lát nữa tôi muốn ra ngoài, ai tìm thì cứ bảo tôi đi ngủ rồi.”
***
Thành phố B, trong khu nhà dành cho người thân.
Sư Niệm và Sở Húc Ninh đang cãi nhau về vấn đề tắm rửa, di động của Sở Húc Ninh lại vang lên. Nghe xong anh liền nhìn về phía Sư Niệm, sau đó nói: “Cổ Nguyệt lại ra ngoại ô gặp kẻ kia.”
Sư Niệm kêu lên một tiếng: “Người đó chính là kẻ đứng sau tất cả đúng không, có cần báo cho anh Lạc Ninh xử lý không?”
Sở Húc Ninh nhíu mày, nói: “Em nghỉ ngơi đi đã, anh đi gọi điện.”
Sư Niệm bĩu môi, sau đó nhìn anh đi ra ngoài gọi điện rồi mới thận trọng đứng dậy, sau đó nghiêng ngả đi vào phòng tắm, không được tắm nên cô chỉ có thể dùng nước ấm tự lau người.
Lúc Sở Húc Ninh quay lại không nhìn thấy người trong phòng ngủ, đến phòng tắm thấy cô đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm khăn tắm run rẩy tự lau người.
Sau khi sảy thai, thân thể Sư Niệm yếu hơn trước rất nhiều, có lúc cầm đôi đũa thôi cũng run tay chứ chưa nói đến chuyện tắm rửa.
Nhưng buổi tối căng tin nấu cơm, hệ thống sưởi bên này sẽ ấm hơn nhiều. Hệ thống sưởi ở đây khác với bên ngoài, nối liền với căng tin, cho nên ban ngày, hệ thống sưởi ở đây không được đầy đủ cho lắm. Đến tối, mọi người huấn luyện xong thì bên kia mới nổi lửa được.
Cho nên đến tối, hệ thống sưởi tại khu nhà ở cho cán bộ này sẽ ấm hơn ở chỗ khác, anh cũng không sợ Sư Niệm mặc mỏng manh vậy sẽ lạnh.
Sở Húc Ninh bước qua, kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó làm tiếp công việc cô đang làm dở, “Để anh làm cho.”
Sư Niệm khựng lại một chút, lại cầm lấy khăn tắm, “Để tự em làm đi, sớm muộn gì cũng phải tự làm mà.”
Bàn tay Sở Húc Ninh dừng lại giữa không trung, sững lại một cách rõ ràng khi nghe thấy cô nói như vậy.
Cô cố ý nói câu này. Cô biết những lời này sẽ khiến Sở Húc Ninh khó chịu, nhưng đây chính là mục đích của cô. Anh ấy thích tự lừa dối bản thân, nhưng cô càng sẽ không cho anh ấy làm như vậy.
...