...
Thủy An Lạc ngẩn ra, vội cầm điện thoại lên, sao cô lại quên nữa rồi.
Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu đi lên lầu. Đi được vài bước anh quay lại nhìn Thủy An Lạc: “Chuyện mắt em chuyển màu tím, tạm thời đừng nói với mẹ em.”
“Hả?” Thủy An Lạc ngẩn ra, “Nhưng anh em biết mất rồi.”
“Cứ nghe theo anh là được.” Nói rồi anh lại đi lên nhà.
Thủy An Lạc càng thấy thắc mắc tợn, nhưng cô cũng lười nghĩ nhiều, dù sao cô cũng là Thủy An Lạc - một con người lười biếng mà.
Sở Ninh Dực lên nhà xong liền vào nhà tắm rửa tay, hôm nay Bạch Dạ Hàn nói tới “đại” rốt cuộc là “đại” gì đây?
Trừ Long Nhược Sơ ra, suy cho cùng còn ai muốn đối phó với anh nữa?
Thủy An Lạc gọi điện xong lại gọi cho Thủy Mặc Vân, tiếc là một nhân viên canh gác của Thủy Mặc Vân nghe máy, nói ông không ở đây.
“Thế ba tôi có nói bao giờ thì về không?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.
“Thủ trưởng đang đi tuyển binh, chắc chiều mai là về thôi, hay chiều mai cô gọi lại đi. Chờ Thủ trưởng về tôi sẽ báo lại với ông ấy.”
“Vậy được, làm phiền cậu rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Ha ha, không sao, còn một chuyện nữa không biết có nên nói với cô không?”
“Chuyện của ba tôi à, vậy cậu cứ nói đi.” Thủy An Lạc gọi tới hai lần đều là người này nhấc máy nên cô cũng không thấy lạ nữa.
“Cấp trên có giới thiệu đối tượng cho Thủ trưởng, nhưng Thủ trưởng cứ không đồng ý. Tối qua tôi còn thấy ông ấy đập bàn trước mặt cấp trên nữa cơ. Tôi sợ cứ thế này, Thủ trưởng sẽ gây hấn với cấp trên mất.”
Thủy An Lạc dựa vào sofa day trán, “Ba tôi mới ly hôn còn chưa được hai năm mà, sao cấp trên của các anh sốt sắng quá vậy?”
“Chẳng phải vì con gái của một Thủ trưởng khác để ý tới Thủ trưởng sao, thế nên mới...”
Thủy An Lạc chậc lưỡi, ông ba nhà cô vẫn có sức hút ghê nhỉ.
Có điều nghĩ cũng phải, đặt ba cô chung với đám người đó, chắc chắn sẽ là người sáng chói nhất.
“Tiểu Mã, thế con gái của vị Thủ trưởng kia có đẹp không?” Thủy An Lạc hiếm lắm mới được hóng hớt chuyện ba mình.
“Không đẹp, cũng là người của doanh trại chúng tôi. Dù sao tôi cũng cảm thấy không đẹp bằng người trong ví của Thủ trưởng.”
Trong ví ba, đó chẳng phải là ảnh của mẹ cô sao?
Thế gian này, có mấy ai bì được với mẹ cô chứ. Nếu lấy mẹ ra để làm tiêu chuẩn đánh giá mỹ nhân, e là không được mấy người thật.
“Được rồi, để mai tôi hỏi ba tôi xem thế nào.” Thủy An Lạc nói rồi dập điện thoại. Tiểu Bảo Bối chạy tới bên cạnh cô, kéo chân cô đòi cô chơi với cu cậu.
Thủy An Lạc cầm điện thoại chọc chọc cằm mình, lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang đứng cạnh chân. Có người muốn tìm vợ cho ba cô, thế là đang tìm mẹ kế cho cô à, vậy mà không hỏi cô một tiếng sao?
Thủy An Lạc bỏ điện thoại xuống, khẽ nói: “Đây, mẹ chơi với con.” Nói rồi cô bế nhóc lên: “Con muốn chơi gì?”
“Bạ bạ~”
“Ba con không phải là thứ để con chơi được đâu.” Thủy An Lạc nói rồi đi vào bếp.
Sở Ninh Dực xuống lầu nhìn theo bóng lưng đang đi vào bếp, lại nhìn chiếc điện thoại đang được đặt trên bàn, thế là gọi rồi đấy à?
“Mai em đi xem đồ phù dâu với Lão Phật Gia.” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực đang bước tới.
Sở Ninh Dực cầm lấy cốc nước cô đưa cho, “Vừa hay, em đưa Phong Tứ đi theo chọn đồ phù rể luôn đi.”
Thủy An Lạc nghe anh nói vậy xong, hai mắt trợn tròn: “Anh đây là sợ hai người họ không đánh nhau đấy hả?”
...