...
Lúc Triệu Phi Phi bị Sư Hạ Dương gọi vào phòng làm việc, cô ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ là chín rưỡi tối, còn nửa tiếng nữa là đến giờ tắt đèn theo quy định.
Triệu Phi Phi hô một tiếng báo cáo, sau khi được cho phép mới bước vào.
“Đội trưởng Sư, anh tìm tôi?” Triệu Phi Phi mở lời với vẻ nghi hoặc.
“Hôm nay cô đã đi đâu?” Sư Hạ Dương nhìn cô ta chăm chú, dường như muốn tìm thấy trên gương mặt cô chút chứng cứ gì đó về quan hệ giữa cô ta và Triệu Dương Dương.
Triệu Phi Phi giật mình ngây ra trong chốc lát, sau đó mới khẽ đáp lời, “Vẫn luôn ở trong này, hôm nay tôi không ra ngoài.”
“Triệu Uyển Uyển hôm nay bị tập kích tại nhà, đến giờ vẫn ở bệnh viện, chưa rõ sống chết.” Sư Hạ Dương thông báo, “Còn cô, trước kia từng đe dọa cô ấy.”
“Câu này của Đội trưởng Sư là có ý gì? Tôi căn bản không hề quen biết Triệu Uyển Uyển, tại sao phải đe dọa cô ấy?” Triệu Phi Phi kinh ngạc thốt lên, dường như phải chịu oan khuất quá lớn, “Lẽ nào Đội trưởng Sư cảm thấy chuyện hôm nay cô ấy bị tập kích là do tôi làm sao?” Triệu Phi Phi nói xong, khóe mắt đã hơi đỏ lên, lại có vẻ như rất tức giận.
Sư Hạ Dương nhìn người phụ nữ đã hổn hển vì tức giận trước mặt, đứng dậy, bước vòng ra phía trước, tựa người vào cạnh bàn, sau đó cầm điện thoại lên, bật một đoạn ghi âm đã bị bóp méo giọng.
“Cô có thể chọn cách bóp méo giọng mình, nhưng dải tần số âm thanh của giọng mỗi người không giống nhau, cho dù có bóp méo giọng cũng không thay đổi được. Có cần tôi nhờ chiến hữu bên phía trinh sát trình cho cô xem một văn bản chứng nhận không?” Sư Hạ Dương nói rồi ném thẳng chiếc điện thoại xuống dưới chân cô ta.
Cơ thể Triệu Phi Phi run lên, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn còn đang phát đoạn ghi âm đe dọa kia, hơi mím môi, cuối cùng không nói gì thêm nữa.
“Cho tôi một lý do.” Sư Hạ Dương trầm giọng.
Triệu Phi Phi cúi đầu, âm thanh trong điện thoại đã dừng lại, nhưng trái tim cô ta vẫn thấp thỏm không yên.
Cô ta phải trả lời thế nào đây?
Bây giờ cô ta phủ nhận, Sư Hạ Dương cũng sẽ không tin.
Sư Hạ Dương nhìn người đang cúi đầu như ngầm thừa nhận, “Tại sao phải làm như thế? Đừng nói mấy câu như cô thích tôi, lý do này không đủ.”
Sư Hạ Dương chặn họng cô ta ngay trước khi cô mở lời. Nếu như ban đầu vì Triệu Phi Phi thích anh ta, vậy thì Kiều Nhã Nguyễn mới là người đầu tiên mà cô ta muốn đối phó.
Hai tay Triệu Phi Phi nắm chặt lại, cô ta vẫn không nói gì.
“Cô biết Triệu Dương Dương?”
Cơ thể của Triệu Phi Phi rõ ràng đã run lên.
Cuối cùng, Sư Hạ Dương vẫn phải nói, “Cho nên chuyện hôm nay cũng là do cô làm.”
Tiếng hít thở của Triệu Phi Phi càng lúc càng trở nên nặng nề.
“Đội trưởng Sư, anh nói gì cũng phải có chứng cứ, theo như anh nói, đây là tội cố ý gây thương tích, là tội lớn đấy.” Triệu Phi Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên phản bác lại một câu, chỉ có điều giọng nói của cô ta đã xen lẫn cả sự kích động.
Thần thái trên mặt Sư Hạ Dương không hề thay đổi, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Phi Phi.
“Cô và Triệu Dương Dương rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?” Sư Hạ Dương trầm giọng hỏi.
Cuối cùng Triệu Phi Phi mới đáp lại, “Chỉ nghe Kiều Nhã Nguyễn nhắc tới, cảm thấy Triệu Uyển Uyển không bằng Triệu Dương Dương mà thôi.”
“Vẫn còn nói dối.” Sư Hạ Dương đột nhiên quát lên.
Triệu Phi Phi kinh hoảng lùi về phía sau một bước, hai bàn tay không khỏi xoắn vào nhau.
“Trước kia cô đã biết Triệu Dương Dương rồi.” Lần này anh ta không dùng câu hỏi nữa mà trực tiếp khẳng định.
Cảm xúc của Triệu Phi Phi dường như bị ép đến mức sắp mất khống chế. Cô ta bỗng lùi về phía sau, trầm giọng gào thẳng vào mặt Sư Hạ Dương, “Tôi biết Triệu Dương Dương đấy. Triệu Dương Dương vì anh mà không tiếc mạng sống của mình, sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế? Con hát kia thì có gì tốt hả?”
Có gì tốt để đến mức anh đối với cô ta khác biệt như vậy?
Câu cuối cùng bị cô nén chặt trong cuống họng.
...