...
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, vươn tay ôm lấy cô, giơ di động đến trước mặt cô, “Em không phải biểu diễn nữa, cho em xem có sẵn luôn.”
Người phụ nữ trên bàn gặm khung ảnh một lúc liền đòi xuống dưới, động tác ngu đần không khác gì một con gấu ngốc ngếch.
“A a a a, không muốn xem nữa.” Thủy An Lạc bị một cú sốc lớn, đây sao có thể là cô được! Sao có thể!
Sở Ninh Dực nhìn động tác che điện thoại của cô, cười lạnh thành tiếng, “Trực tiếp anh còn xem rồi, đây chỉ là quay lại cho em xem thôi, uống say và ngoan ngoãn? Hửm ~”
Thủy An Lạc lúc này đã lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ lên.
Mẹ ơi, tại sao mẹ lại gạt con chứ, người đàn bà điên này là ai?
Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực ra nằm sấp lên giường, hận không thể khiến mình ngạt chết, mất mặt quá, quá mất mặt rồi.
“Đừng mà, còn màn nhảy shaman đặc sắc lắm đây này.” Sở Ninh Dực tiếp tục lạnh lùng nói.
“Đừng xem nữa! Tắt đi, tắt đi!” Thủy An Lạc vùi đầu vào giường, đá chân tức giận nói, bên tai vẫn tràn ngập cái giọng đầy ma tính của cô.
Cái thứ thiểu năng này làm sao vậy? Đúng là quá mất thể diện rồi!
Thảo nào cổ họng cô lại đau như vậy!
Sở Ninh Dực giống như cố ý, bước qua ghé sát lại gần cô, giơ di động gần lại bên tai cô, “Bà xã, hóa ra em còn bộ mặt như thế này, cuối cùng anh cũng được nhìn thấy, được rồi, trong này còn chưa quay được hết, ví dụ như có người đòi uống nước tắm, ví dụ như có người bị ngã chỏng vó từ trên ghế xuống, nằm dạng chân ra, ví dụ như một bé súc sinh...”
Sở Ninh Dực cố tình thì thầm bên tai Thủy An Lạc, hơi thở nóng rực hoàn toàn phả vào vành tai nhỏ nhắn của cô.
“A a a a... em không nghe, em không nghe.”
Thủy An Lạc run rẩy, cả đời này cô chưa từng mất mặt như thế bao giờ.
Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng, tét vào mông cô một cái, “Ngoan ngoãn thưởng thưc đi, bản thiếu gia hôm qua bị thứ ma âm này đầu độc lỗ tai, bị kỹ thuật nhảy nhức mắt này chọc mù cả mắt rồi.”
Thủy An Lạc bỗng trợn mắt, trả lời một cách dĩ nhiên: “Không phải anh đã mù từ lâu rồi à? Nếu không sao lại vừa ý em được?”
Sở Ninh Dực: “...”
“Em tự hào lắm hả?” Câu này lạnh vô cùng.
Ạch...
Hình như nói sai rồi!
Nhưng bao giờ thứ ma âm này mới được tắt đi hả!
Chỉ cần nghe thôi là đầu óc cô đã đờ đẫn ra rồi đây này!
Thủy An Lạc hơi cắn môi, tỏ ra đáng thương xoay người nhìn Sở Ninh Dực: “Xóa đi, xóa đi, anh mau xóa đi đi.”
“Thế không được, màn biểu diễn ngốc nghếch thuần tự nhiên của cô Sở thế này làm sao có thể xóa đi được?” Sở Ninh Dực vươn tay vuốt ve gò má của cô, “Còn dám mắng bản thiếu gia không?”
Thủy An Lạc lúc này đã khóc không ra nước mắt nữa rồi: “Sao em dám mắng anh được?”
“Hôm qua ai mắng anh là đồ trứng thối, ai nói anh ngang ngược phát xít, ai nói...”
“Aiz aiz aiz, nhất định không phải em, nhất định không phải em, là cô ta, cô ta...” Thủy An Lạc nói, quả quyết chỉ vào người phụ nữ vẫn còn lên cơn động kinh trên video.
Sở Ninh Dực: “...”
Vợ, đức hạnh với em chỉ là thứ dùng để ăn thôi đúng không, hơn nữa còn là thứ bao nhiêu cũng không đủ cho em ăn.
“Anh hỏi em, hôm qua trong quán nướng chỉ có hai người các em thôi hả?” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc còn đang thận trọng muốn vươn tay xóa bỏ video, nghe Sở Ninh Dực hỏi vậy liền dừng lại, nghiêm túc nghĩ, “Đúng thế, năm mới, nào có ai đi ăn nướng?”
“Em nghĩ cho kỹ đi, lúc em đến đó có nhìn thấy ai khác ngoài Tân Nhạc không?” Sở Ninh Dực hỏi rất nghiêm túc.
...