...
Lúc Sở Ninh Dực trở về, sớm hơn anh nói cả tiếng đồng hồ. Nên lúc anh về, hai mẹ con vẫn còn đang ngủ, ba anh đang luyện thư pháp, mẹ thì đang xem tivi, âm thanh rất bé, chắc là sợ quấy rầy ba anh.
Sở Ninh Dực vào cửa thay giày, đưa áo khoác cho người giúp việc.
“Mẹ, Lạc Lạc đâu rồi ạ?” Sở Ninh Dực đi vào, trực tiếp mở miệng hỏi.
Hà Tiêu Nhiên quay đầu lại liếc nhìn con trai một cái, lại ngẩng đầu nhìn trên lầu: “Ngủ rồi, vẫn chưa dậy.”
Quả nhiên, có vợ liền quên mẹ, câu này là hợp với con trai bà nhất đấy.
Sở Ninh Dực nhìn thoáng qua lầu trên, lại nhìn mẹ mình. Anh không đi lên luôn, mà bước tới sofa, ngồi xuống cạnh mẹ mình. Dạo này anh bị thằng con mình hại thảm quá, khiến mỗi lần mẹ nhìn thấy anh là như nhìn thấy kẻ thù vậy.
“Mẹ, dạo này mẹ không xem catwalk, lại thích xem phim truyền hình nhiều tập à?” Sở Ninh Dực hiếm khi tán dóc với mẹ mình.
“Catwalk có gì hay, nếu nói là Viên Giai Di còn có điểm hay, có điều cũng chỉ tốt được đến thế thôi.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói.
“Sao tự nhiên mẹ lại nhắc tới Viên Giai Di?” Sở Ninh Dực tựa vào sofa, khẽ day trán mình.
“Không có gì, không lên lầu à?” Giọng nói của Hà Tiêu Nhiên vẫn không mảy may một gợn sóng.
Nhưng Sở Ninh Dực là ai kia chứ, sao có thể không biết đây là dấu hiệu tức giận của mẹ mình cho được?
“Mẹ, thời gian này Sở Thị có ký hợp đồng với vài người mới, ngoại hình cũng không tồi, nếu mẹ thích kiểu phim truyền hình này thì có thể bảo họ nhận thử một bộ xem.” Sở Ninh Dực lấy lòng nói.
Hà Tiêu Nhiên buông điều khiển từ xa ra, quay đầu lại nhìn con mình, “Dạo này con làm sao thế, tự nhiên lại tốt với bà già này?”
“Không phải con sợ lòng dạ mẹ đều bị thằng ranh kia...”
“Bảo ai là thằng ranh đấy?”
Sở Ninh Dực còn chưa nói xong, đã bị mẹ mình hung hăng ngắt lời.
Xem đi, trong lòng mẹ anh, giờ thằng nhóc kia còn quan trọng hơn cả người con trai như anh rồi đây này.
“Con nói con.” Sở Ninh Dực vội nói, không thể chọc giận Lão Phật Gia nhà anh được.
“Được rồi, con đấy, đang ở doanh Tào nhưng lòng lại tại Hán*, đi lên lầu đi, đừng quấy rầy mẹ xem tivi.” Hà Tiêu Nhiên lầu bầu nói, giục con trai đi.
*Đang ở doanh Tào nhưng lòng lại tại Hán: Ý nói ở cạnh bà nhưng trong lòng thì đang hướng tới người khác.
Sở Ninh Dực mỉm cười, đứng dậy đi lên lầu.
Thủy An Lạc lúc này đang chơi cùng bé con vừa mới tỉnh dậy. Tiểu Bảo Bối loạng choạng đi tới đi lui trên giường, chắc mẩm là sẽ không ngã.
“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối trêu mẹ mình một chút rồi bỏ chạy, chơi hơn mười lần vẫn không biết mệt.
Lúc Sở Ninh Dực mở cửa đi vào. Tiểu Bảo Bối đang trêu mẹ, cho nên cũng không chú ý tới.
Thủy An Lạc ngẩng đầu. Sở Ninh Dực ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, từ từ đi đến bên giường.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Tiểu Bảo Bối bi bô một tiếng, lăn người định thoát khỏi bàn tay ma quỷ của mẹ.
Có điều cậu nhóc lăn quá nhanh, thiếu chút nữa là lăn xuống đất, may là được Sở Ninh Dực một tay túm lấy bộ đồ con gà, nhấc cả người lên.
Ái~
Tiểu Bảo Bối cựa cựa tay chân, giống như con rùa đen nhỏ ở trong nước vậy.
Chuyện gì xảy ra thế?
Thủy An Lạc khẽ cười, bước từ giường xuống.
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại, thấy ba, cái miệng nhỏ hé ra, lập tức bật cười: “Bạ bạ~”
Sở Ninh Dực túm lấy cu cậu, bỗng ném nhóc lên.
“Anh làm gì thế?” Thủy An Lạc kinh hãi kêu lên một tiếng, lại thấy Sở Ninh Dực vững vàng ôm Tiểu Bảo Bối vào trong lòng, còn Tiểu Bảo Bối vẫn đang cười khanh khách.
Hai ba con này...
...