...
Sở Ninh Dực hờ hững liếc vợ ngốc nhà mình một cái. Là ai cả ngày cứ ôm khư khư điện thoại không buông hả, giờ đã thấy báo ứng chưa?!
Thủy An Lạc vội vàng cười trừ với Sở Ninh Dực rồi kéo kéo tay của anh: “Chụp ảnh cưới đó, chẳng nhẽ anh vẫn muốn giữ cái vẻ mặt nghiêm túc này hả?”
Thủy An Lạc trang điểm rất nhẹ nhàng, nhưng mà khuôn mặt cô vốn nhỏ nhắn cho nên rất hợp với những kiểu tóc cổ trang, lúc này thoạt nhìn thấy cô tăng thêm mấy phần xinh đẹp, tinh tế hơn so với bình thường.
Toàn bộ tóc của cô đều được búi lên, đằng trước mũ phượng có một dàn tua rua đã bị kéo sang hai bên, chúng nhẹ nhàng lay động hai bên sườn mặt của Thủy An Lạc giống như hai tinh linh nghịch ngợm.
Trên trán của cô dán một bông hoa sen đỏ xinh xắn khiến gương mặt của cô trông lại càng trắng nõn nà.
Phối hợp với bộ đồ đỏ rực như lửa này là màu son đỏ tươi. Nó càng khiến dung nhan của Thủy An Lạc được tôn lên một tầm cao mới.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt của Thủy An Lạc. Lúc này khuôn mặt cô hoàn toàn khác với khuôn mặt mộc bình thường của cô, khiến anh có chút bất ngờ.
Thủy An Lạc kéo kéo tay của Sở Ninh Dực rồi cười ngốc nghếch, thế nhưng đây mới là nụ cười chân thật nhất của cô.
“Tách tách...”
Tiếng ống chụp của camera vang lên, Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại.
Nhiếp ảnh gia này không lớn tuổi lắm, nhìn lại có chút tươi trẻ, chiều cao tầm một mét tám mươi, dáng người cũng thanh thoát.
So với Phong Phong và Sở Ninh Dực thì người này không được tính là đẹp trai, thế nhưng khi nhìn vào lại khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Sở Đại, hình như tôi không tới trễ, vừa vặn kịp lúc.” Nhiếp ảnh gia kia giơ giơ cái máy ảnh trong tay mình lên rồi mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đi tới: “Đây là Cốc Bát Gia, ba lần liên tiếp đoạt giải quán quân ở giải thi đấu nhiếp ảnh Quốc tế, đồng thời cũng là quân nhân đã xuất ngũ.”
Thủy An Lạc không có hiểu biết gì về phương diện nhiếp ảnh, thế nhưng vừa nghe thấy hai chữ Quốc tế đã cảm thấy cực kỳ trâu bò rồi!
“Bát gia.” Thủy An Lạc lễ phép chào hỏi.
“Tiếng Bát gia này tôi không dám nhận đâu chị dâu, cứ gọi tôi là Cốc Hòa đi. Tôi là fan của Sở Đại đó!” Cốc Bát Gia cười nói.
Thủy An Lạc lập tức quay đầu nhìn Sở Ninh Dực. Người hâm mộ anh không ít đâu nhỉ.
“Tôi mới xuống máy bay đã bị một cú điện thoại của Sở Đại gọi tới, may mà tôi đến kịp! Nhưng mà bộ đồ này của chị dâu rất hợp với khí chất của chị đấy.” Cốc Bát Gia nói rồi cúi đầu điều chỉnh máy ảnh của mình. Đối với một nhiếp ảnh gia mà nói thì máy ảnh chính là tính mạng của bọn họ.
Thủy An Lạc cười tít mắt ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: Xem đi xem đi, người biết nhìn hàng còn nhiều lắm đó.
Sở Ninh Dực: À ừ, tự nói mình thành hàng hóa cũng chỉ có một mình em thôi.
Thủy An Lạc:...
Đó là một sai sót rất nhỏ thôi mà.
Sau đó nhân viên nói cho bọn họ biết rằng cảnh chụp đã được bố trí xong, mọi người có thể qua đó được rồi.
Sở Ninh Dực gật đầu rồi đỡ Thủy An Lạc đi qua cho đỡ giẫm lên váy.
Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bảo Bối nhìn thấy bọn họ rời đi thì cũng không nhịn được mà bám theo.
“Cực hiếm khi Cốc Bát mới chụp ảnh cho người khác, hay là nhân dịp này chúng ta chụp nhiều một chút đi?” Phong Phong đột nhiên quay sang nói.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu cười ha ha, ai với anh ta mà thành “chúng ta”? Quen nhau đấy à?
Phong Phong không thèm để ý đến phản ứng của cô. Anh ta đang định nói gì đó thì di động lại vang lên. Phong Phong lấy di động ra nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn thấy ánh mắt này của anh ta liền biết ngay người gọi tới là ai.
Con trai yêu của mẹ thì chính là con trai yêu của mẹ.
Phong Phong nhìn sự trào phúng trong mắt Kiều Nhã Nguyễn thì hơi mím môi lại, anh ta duỗi tay nắm chặt lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi bấm nhận cuộc gọi: “Mẹ, con đang ở chỗ Sở Đại, cậu ấy đang chụp ảnh cưới.”
Kiều Nhã Nguyễn âm thầm cười nhạt trong lòng: Xem đi, ngay đến chuyện đang ở cùng với cô cũng có dám nói thật ra đâu.
...