...
Sau khi Sở Ninh Dực xử lý vết thương ở viện xong, ngoại trừ ngực còn đau ra thì những chỗ khác đều là vết thương ngoài da. Từ trước đến giờ anh chẳng hề để tâm mấy vết thương kiểu đó chút nào.
Lạc Hiên sau khi biết mọi chuyện đã được giải quyết liền quay về, anh còn phải xử lý chuyện của Cố Thanh Trần.
Ánh nắng hắt qua tấm thủy tinh khiến người ta cảm thấy bình yên, lúc này không khí trong phòng cũng đã ấm áp trở lại, thím Vu vẫn đang dọn dẹp nhà cửa, có thể thấy bà còn chưa khôi phục lại được từ cú sốc ngày hôm qua.
Thủy An Lạc xem tin tức, chuyên gia dự báo, Tây Tạng sẽ có tuyết lở, vùng mây mang theo sấm sét sẽ di chuyển về hướng Tây tạo ra sự va chạm. Ngoài chuyện đó ra, Thủy An Lạc còn xem được một tin tức khác, vùng núi xảy ra hỏa hoạn, nghe nói là bởi vì sấm sét, ngọn lửa đã nằm ngoại tầm khống chế, mà ở trên núi đã phát hiện ra một chiếc lồng sắt, bên trong là một cái xác.
Thủy An Lạc nghĩ, Viên Hải có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, cuối cùng ông ta vẫn chết trong biển lửa, có điều chỉ là trễ hơn mười năm mà thôi.
Sấm sét đánh xuống, như một sự phán xét của ông trời.
Giống như cái chết của Lâm Thiến Thần, cô không thấy thương xót cho Viên Hải một chút nào.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vẫn đang ê a trong lòng mình, tắt ti vi, tin tức này xem mà khiến cô phiền lòng.
Sao Sở Ninh Dực vẫn chưa quay về nhỉ?
Thủy An Lạc thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa rồi lại nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi, An Phong Dương về cũng gần ba tiếng rồi mà sao anh ấy vẫn chưa về?
“Đúng rồi thím Vu à, chuyện hôm qua thím đừng nói cho mẹ chồng cháu nhé, nếu không...”
“Kính coong...”
Thủy An Lạc còn chưa dứt lời đã thấy sắc mặt thím Vu thay đổi, cùng lúc đó, tiếng chuông cửa cũng vang lên.
Cô rút lại câu còn lại, trong lòng có hàng nghìn con lạc đà chạy qua. Mẹ chồng chắc đã biết cháu trai của bà hôm qua đã trải qua chuyện gì, chắc đứa con dâu là cô đây sẽ bị kéo đi phê bình mất.
Nhưng thím Vu à, sao thím lại nhanh mồm nhanh miệng như thế chứ?
Nếu thím Vu không nói gì, mẹ chồng cô làm sao biết được. Dù sao chuyện này cũng không có ai dám đưa tin cả. Cho dù là tiếng súng cũng sẽ bị quân đội lấy lý do áp chế. Sao thím ấy lại thiếu tin cậy như vậy?
Thím Vu cười lúng túng, vội vàng buông khăn lau đi mở cửa.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang cười tít mắt: Đừng cười nữa, mẹ con đang muốn khóc đây!
Hà Tiêu Nhiên bước vào như một cơn gió, lần này phía sau còn có cả vị bố chồng kim bài của cô. Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, có vẻ như to chuyện thật rồi.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt, nhìn người vừa tiến vào, cười tít mắt mở miệng kêu: “Ung ung, ung, ung~”
Ừm~ ông đã cho nhóc bảo bối nên nhóc thích ông lắm.
Thủy An Lạc vỗ vỗ cái mông nhỏ của con trai. Con trai à, trọng điểm của con phải là bà nội con ấy. Con có nịnh bợ ông nội cũng vô dụng, ông nội con cũng nghe lời bà nội con thôi!
Quả nhiên, vừa nghe thấy cháu trai gọi tiếng ông đầu tiên, sắc mặt Hà Tiêu Nhiên đã thay đổi.
Tiểu Bảo Bối vươn đôi tay nhỏ xíu để ông nội bế lấy, không hề để ý đến việc mình lại phạm sai lầm.
Bởi vì nhóc đâu biết phụ nữ nhỏ mọn hơn đàn ông đến thế đâu!
“Ba, mẹ...” Thủy An Lạc thấp giọng gọi, cô nâng Tiểu Bảo Bối lên cho ông nội bế.
Sắc mặt Hà Tiêu Nhiên trầm xuống, Thủy An Lạc sợ hãi biến sắc.
Sở Mặc Bạch đón lấy cháu trai, từ ái nhìn Thủy An Lạc: “Sao rồi, hôm qua con không bị kinh hãi quá đấy chứ?”
Thủy An Lạc lắc đầu. Cô có sợ thật thì cũng đâu dám nói đâu, nhìn ánh mắt còn kinh khủng hơn Viên Hải của mẹ chồng, cô còn dám nói sợ nữa không?
“Em thấy lá gan của nó còn lớn lắm.” Hà Tiêu Nhiên hừ một tiếng.
Trái tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, vội vàng mời hai người ngồi, sau đó chui vào bếp rót nước.
Anh Sở còn chưa về, cô còn chưa bị chuyện ngày hôm qua hù chết thì đã bị mẹ chồng dọa cho mất hồn mất vía rồi.
...