...
Sư Hạ Dương nhíu mày, dường như đang nghĩ phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Triệu Uyển Uyển cụp mắt, che đi sự mê man trong mắt mình.
Sư Hạ Dương kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, “Triệu Phi Phi và Dương Dương quen biết nhau. Có lẽ là cô ta hiểu nhầm tín hiệu của tôi, khiến cô ta cảm thấy giữa tôi và cô có gì đó, cho nên cô ta xót xa nghĩ rằng những điều Dương Dương hy sinh là không đáng giá, mới làm ra những chuyện cực đoan như vậy.”
Triệu Phi Phi?
Người phụ nữ kia tên là Triệu Phi Phi?
Triệu Phi Phi, Triệu Dương Dương, Triệu Uyển Uyển, những cái tên này thật trùng hợp.
“Cô ta là em gái của Triệu Dương Dương à?” Triệu Uyển Uyển đột nhiên hỏi.
Anh nói, khiến cô ta cảm thấy giữa tôi và cô có gì đó.
Hóa ra, anh ấy luôn cảm thấy giữa họ không có gì cả.
Triệu Uyển Uyển vốn cho rằng mình đã không còn bất cứ vọng tưởng gì về anh nữa, nhưng không ngờ rằng, nghe thấy câu nói đó, vẫn đau lòng đến nghẹt thở.
“Không biết, Dương Dương chưa từng nói với tôi về cô ta.” Sư Hạ Dương nói thật, anh ta bóp trán với vẻ mệt mỏi.
Triệu Uyển Uyển mím môi, bàn tay trong chăn cũng không kiềm được mà nắm chặt lại.
“Thủ trưởng Sư, chuyện này cứ cho qua đi.” Triệu Uyển Uyển đột nhiên mở lời.
Bất kể bốn năm trước Triệu Phi Phi vì lý do gì mà gửi ngọc bội cho cô, có thể nó thực sự là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện hôm nay, nếu như Triệu Phi Phi vì chị em của mình mà đối đầu với cô, cô nghĩ, cô có thể tha thứ. Vì dù sao, cô cũng thực sự thích Sư Hạ Dương.
“Gì cơ?” Sư Hạ Dương rõ ràng đã nghe thấy, nhưng không không kìm lòng nổi mà hỏi lại lần nữa.
Triệu Uyển Uyển ngước mắt lên nhìn anh ta, nghiêm túc, “Tôi chỉ bị thương ngoài da, chuyện này cứ cho qua đi, là do tôi không tự lượng sức.” Vì tôi đã thích một người mà tôi không nên thích.
Ánh mắt Sư Hạ Dương trầm xuống, nhìn Triệu Uyển Uyển trả lại ngọc bội cho mình.
Triệu Uyển Uyển thu tay về, mỉm cười nói, “Vật quy nguyên chủ, giúp tôi trả lại nó cho cô Triệu nhé.”
Trên miếng ngọc vẫn còn lưu lại hơi ấm từ Triệu Uyển Uyển, nhưng hơi ấm này, càng lúc càng nóng đến bỏng tay.
Triệu Uyển Uyển nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch giống như Triệu Dương Dương năm đó, dường như một giây sau, sẽ biến mất ngay lập tức.
Lần đầu tiên, Sư Hạ Dương nhìn ngắm cô gái này một cách nghiêm túc. Dáng vẻ cô ấy nằm trên giường bệnh, dường như hòa làm một với hình bóng nằm sâu trong ký ức của anh ta.
Sư Hạ Dương thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, đứng dậy, nhìn người đang nằm trên giường bệnh lần nữa, “Cô nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này không phải là bù đắp cho cô, mà chuyện cô ta làm, cô ta phải chịu trách nhiệm.”
Sư Hạ Dương nói xong, xoay người rời đi.
Triệu Uyển Uyển không mở mắt ra, nhưng nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy đến tận mang tai, những giọt nước mắt trong như bảo ngọc, thấm ướt vỏ gối phía dưới.
Sư Hạ Dương rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe rất lâu, trong tay vẫn là miếng ngọc nóng bỏng tay, trong đầu anh ta, người nằm trên giường bệnh là cô ấy, hay là cô ấy?
Triệu Uyển Uyển, Triệu Dương Dương, Triệu Phi Phi.
Rõ ràng là ba người không có quan hệ gì, tại sao trong khoảnh khắc này, lại như có hàng ngàn hàng vạn sợi dây liên kết?
Sư Hạ Dương cầm điện thoại đặt ở hộc xe lên, bấm gọi vào một dãy số.
“Cậu biết tôi không hề thích cậu gọi điện cho tôi vào lúc muộn thế này mà.” Ở đầu dây bên kia, giọng của Sở Ninh Dực lộ rõ vẻ không vui.
Sư Hạ Dương nhìn mặt trời đã gần ló rạng, biết rõ bên kia đang là nửa đêm.
“Triệu Phi Phi ra tay muốn giết Triệu Uyển Uyển, hơn nữa cô ta nói cô ta quen biết Triệu Dương Dương. Cô ta vì Dương Dương mới làm ra chuyện cực đoan như vậy, nhưng Dương Dương chưa từng nhắc tới cô ta với tôi. Cô ta có thể vì Triệu Dương Dương mà làm ra những chuyện này, chứng tỏ quan hệ giữa hai người họ không hề hời hợt. Nhưng nếu quan hệ đã không hời hợt, tại sao Dương Dương chưa từng đả động gì đến cô ta trước mặt tôi?”
Sư Hạ Dương nói như đang hỏi Sở Ninh Dực, lại giống như, đang hỏi chính mình.
...