...
Thủy An Lạc về nhà, Sở Ninh Dực đang ở trong phòng ngủ nào có say đâu, lúc này đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới nhà.
Thủy An Lạc đóng cửa lại đi tới, “Anh đang nhìn gì thế?”
Sở Ninh Dực hất cằm chỉ xuống dưới, “Tia sáng màu đỏ, Cố Minh Hạo đang phá cơ quan tầng hai mươi hai, đúng là kỳ lạ thật.”
Sở Ninh Dực nói xong quay lại kéo rèm cửa lên, rồi lại đặt hai tay lên vai Thủy An Lạc: “Cậu trúc mã này của em không vừa đâu.”
Thủy An Lạc chớp mắt, “Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, em ăn bữa cơm này mà đau cả dạ dày.” Thủy An Lạc hầm hừ nói xong, quay lại đi ra ngoài, cô phải đi đón lũ trẻ con về.
Sở Ninh Dực khẽ cười, sờ sờ chóp mũi mình, sau đó liền vào phòng tắm tắm.
Lúc cô qua tới nơi, Kiều Nhã Nguyễn cũng đã đưa Tiểu Bất Điểm về nghỉ trước. Bánh Bao Đậu với Bánh Bao Rau đều đã ngủ, có mỗi Tiểu Bảo Bối là còn thức.
Thủy An Lạc bế Bánh Bao Rau lên, Mân Hinh giúp cô bế Bánh Bao Đậu, “Để chị giúp em bế con bé về.”
Thủy An Lạc gật đầu, “Anh Xinh Trai, người tình bé nhỏ của anh tìm anh kìa.” Trước khi đi, Thủy An Lạc lên tiếng gọi, lại bị An Phong Dương đá cho một cái.
Thủy An Lạc và Mân Hinh đưa con về, An Phong Dương thì vào thẳng phòng làm việc của Sở Ninh Dực.
Lúc này, Sở Ninh Dực đang ngồi sau bàn làm việc, không biết đang nhìn gì, chỉ thấy đôi mắt trở nên thâm trầm.
An Phong Dương liếc nhìn qua cả phòng làm việc, không thấy thứ gọi là “xe lăn” kia đâu.
“Cậu thế này...”
Sở Ninh Dực ngẩng dầu, thấy anh vào liền ra hiệu cho anh đóng cửa lại, sau đó đứng dậy đưa máy tính cho anh, “Cho cậu xem cái này.”
“Đệch, khỏi từ bao giờ thế?” An Phong Dương bật thốt lên, vẫn là quan tâm tới chân của Sở Ninh Dực trước.
“Tối qua.” Sở Ninh Dực nói xong tỏ ý bảo anh nhìn máy tính, trong máy tính là bản vẽ mặt bằng các tầng, có một căn phòng, lắp ít nhất sáu cái máy tính, hơn nữa đều đang hoạt động với năng suất cực cao.
“Tầng dưới là?”
“Cố Minh Hạo, xem ra tên Cố Minh Hạo này cũng không phải là kẻ đơn giản đâu.” Sở Ninh Dực tì một tay xuống bàn, “Hoặc không đơn giản chỉ là bạn trúc mã của Lạc Lạc.”
“Cậu mời hắn lên ăn cơm chính là vì chuyện này à?” An Phong Dương hỏi, ánh mắt lại hướng về phía chân anh.
“Xem là thế đi, tôi vừa mới tắt tia tử ngoại ở tầng hai mươi hai, có điều không ngờ Cố Minh Hạo thật sự cho người thăm dò. Nhưng bọn chúng lại không ngờ được rằng không thể thăm dò ra bất cứ thứ gì, ngược lại việc đó đã bán đứng chúng.” Sở Ninh Dực nói xong liền ngắt tín hiệu.
An Phong Dương nhíu mày nghĩ.
“Tối hôm Hạ Lăng mất tích, Cố Minh Hạo đã lấy danh nghĩa đưa Lạc Lạc đến bệnh viện để lái xe tới gần đó, thế nên chúng ta không thể loại trừ khả năng hắn có liên quan đến chuyện này được.” Nói rồi, Sở Ninh Dực đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, vạch rèm cửa ra một khe nhỏ, thấy ánh sáng đỏ bên dưới được thu lại, anh nhếch miệng cười.
An Phong Dương chống cằm, nhìn màn hình đen thui kia.
“Hắn xuất hiện quả thật quá trùng hợp, nhưng giờ điều khiến tôi thấy tò mò hơn chính là hai chân của cậu đấy.” An Phong Dương bỗng đổi đề tài.
Sở Ninh Dực cúi đầu, “Lạc Lạc châm nhầm huyệt, chó ngáp phải ruồi, sau đó tôi sốt cao, thế rồi dây thần kinh bật được ra.”
Châm nhầm huyệt?
Khóe miệng An Phong Dương giật giật, quả nhiên là chuyện là Thủy An Lạc có thể làm ra.
“Hóa ra nguyên nhân khiến sáng qua cậu bị ngất trước cửa phòng tắm là do bị châm nhầm huyệt hả? Lạc Lạc cuống cuồng gọi điện cho tôi, khóc đến mức không thở nổi, tôi còn tưởng cậu ngỏm rồi cơ.” Nhớ lại chuyện sáng sớm hôm qua, An Phong Dương vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
...