...
Một cái bóng nho nhỏ nhanh chóng chạy tới, sau đó nhào vào đùi Kiều Nhã Nguyễn, ngước cái đầu nhỏ lên cười tít mắt gọi: “Mẹ Xinh Đẹp, Niệm Niệm nhớ mẹ quá.”
Khóe miệng Kiều Nhã Nguyễn hơi nhướng lên, sự lạnh lùng khi nãy đã hoàn toàn biến mất, vươn tay bế cô nhóc lên, “Mới đó đã thấy nhớ Mẹ Xinh Đẹp rồi à?”
Tiểu Sư Niệm nghiêm túc gật đầu: “Ba nói, đây gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, đúng không ba?” Tiểu Sư Niệm nói, còn quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông trong xe cuối cùng cũng đi ra.
Dưới ánh đèn đường, gương mặt người đàn ông càng thêm cương nghị, lại điểm chút ý cười thản nhiên.
Sư Hạ Dương?
Phong Phong chợt biến sắc.
Anh nhìn chằm chằm đứa trẻ trong ngực Kiều Nhã Nguyễn.
Tiểu Sư Niệm cũng nhìn về phía Phong Phong, sợ hãi kêu lên một tiếng, “Oa... Mẹ Xinh Đẹp, chú đẹp trai này là ai thế?”
“Anh Phong, đã lâu không gặp.” Sư Hạ Dương thản nhiên nói, không tỏ ra xa cách cũng không quá thân mật.
Phong Phong ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ mất mát.
Anh ta không muốn gặp lại Sư Hạ Dương một chút nào hết.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn sắc mặt liền biết anh ta đang nghĩ gì, trong lòng thầm mắng một câu não tàn, nhưng không hề giải thích gì.
“Phong Ảnh đế không có việc gì nữa thì bọn tôi đi trước đây.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói rồi ôm Tiểu Sư Niệm đi vào.
“Ba nhanh lên nào.” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt nói.
Sư Hạ Dương nhìn con gái gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Phong Phong, “Khuya lắm rồi, Nhã Nguyễn còn phải chuẩn bị cho đợt diễn tập quân sự ngày mai, cho nên không giữ anh lại được.”
“Đó là… con gái anh?” Sư Hạ Dương vừa quay người đi vào, Phong Phong đột nhiên mở miệng hỏi.
Có điều, lúc hỏi, giọng nói của anh ta như đã khản đặc lại.
Sư Hạ Dương quay đầu lại nhìn hai người đang đi vào, lại quay đầu lại nhìn Phong Phong, “Là con gái tôi.” Anh ta nói, không giải thích nhiều, sau đó bảo tài xế lái xe vào trong còn anh ta thì đi bộ đuổi theo hai người đằng trước.
Đứa bé, đứa bé ~
Hai tay Phong Phong siết chặt, gần như muốn siết đứt gân xanh trên tay.
Con của cô ấy, con của anh ta!
Cô ấy và Sư Hạ Dương, không ngờ lại ở bên nhau?
Chân Phong Phong như nhũn ra, anh ta tựa người vào cửa xe, trong lòng bỗng là một mảnh hỗn độn, nhưng lại không tìm được lối thoát.
Trong đầu có thứ gì đó xẹt qua, anh muốn bắt lấy, bởi vì anh biết đó là lối thoát của anh ta, thế nhưng thứ đó quá trơn, anh không tài nào nắm bắt được.
Sư Hạ Dương đuổi theo hai người. Tiểu Sư Niệm còn đang mách tội ba vừa rồi không ngoan ngoãn ăn cơm.
“Tại sao không giải thích?” Sư Hạ Dương mở miệng hỏi.
“Niệm Niệm ba tuổi rồi, tại anh ta bại não thôi, giải thích có ích gì chứ?” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.
“Như vậy anh ta sẽ hiểu lầm.” Sư Hạ Dương nhíu mày nói, “Đừng đế đến lúc đi đến bước đường như tôi và Dương Dương mới hối hận.”
Kiều Nhã Nguyễn dừng bước, lông mày nhíu chặt lại.
Tiểu Sư Niệm nhìn hai người, hơi bĩu môi, vươn đôi tay nhỏ bé đòi ba ôm, “Ba.”
Sư Hạ Dương vươn tay đón lấy Tiểu Sư Niệm, “Cô đi chuẩn bị trước đi.”
“Niệm Niệm làm sao bây giờ?” Bọn họ lần này đi một mạch hai tháng, Tiểu Niệm Niệm cũng không thể không có ai chăm sóc được.
“Niệm Niệm có thể tự chăm sóc bản thân ạ.” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc nói.
“Cô không cần lo, tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.” Sư Hạ Dương nói xong liền bảo Kiều Nhã Nguyễn đi chuẩn bị.
Kiều Nhã Nguyễn không hỏi tiếp nữa, gật đầu rồi xoay người đi.
Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn con gái, lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng mở miệng hỏi con gái: “Chú vừa nãy đẹp không?”
“Dạ, đẹp, nhưng mà không đẹp bằng ba.” Tiểu Sư Niệm vô cùng thân thiết tựa trong lòng ba, cười tít mắt nói.
...