Chương 1480: Lột xác [12]


...

Mỗi lần nghe Tiểu Bảo Bối nói vậy, Thủy An Lạc đều dở khóc dở cười.

Trên bản tin là buổi lễ trao giải của liên hoan phim, nam diễn viên chính xuất sắc nhất vẫn là Phong Phong. Có người nói anh ta và đạo diễn lớn cùng hợp tác trong bộ phim điện ảnh nào đó đều được vinh danh.

“Sống cũng sung sướng quá ha.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

May mà suốt nửa năm nay, quanh Phong Phong cũng không có scandal gì, nếu không thì cô cũng không tha cho anh ta.

Dù cho anh ta muốn tìm người khác thì cũng phải sau khi cô đã chắc chắn là Lão Phật Gia không còn thích anh ta nữa đã.

Sở Ninh Dực vừa xuống lầu liền nghe thấy cô nói như vậy, nhưng anh cũng không nói gì thêm.

“Ngày mai anh đưa em đi bảo vệ đề tài.”

Thủy An Lạc thấy anh nói vậy thì không khỏi quay lại nhìn: “Chẳng phải anh còn có một hợp đồng cần ký sao? Anh bận thì cứ đi đi để em tự đi là được rồi.”

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh cô rồi kéo cô vào lòng mình, khó có được một hôm vợ ngốc nhà mình biết nói lý lẽ thế này nhưng mà anh tuyệt đối không thể khen được, nếu không sẽ lại thành: Có phải anh cảm thấy trước đây em vô lý lắm đúng không?

“Kiếm tiền không quan trọng bằng em!” Sở Ninh Dực không hề đỏ mặt nói.

Lời này thì Thủy An Lạc cười tít mắt nhận, bùi tai như thế nên không có lý do nào mà cô không nhận cả.

“Nửa năm nay anh không có tin tức gì của Lão Phật Gia sao? Sư Hạ Dương cũng không nói gì với anh à?” Thủy An Lạc có chút không yên lòng hỏi.

“Kiều Nhã Nguyễn đang trong cuộc huấn luyện đặc biệt. Sư Hạ Dương cũng không biết là đi đâu.” Sở Ninh Dực nghĩ lại cuộc trò chuyện lần trước khi vô tình gặp được Sư Hạ Dương.

“Huấn luyện đặc biệt sao, chẳng phải chính Sư Hạ Dương đưa nó đi à?” Thủy An Lạc khiếp sợ nói.

“Trước khi vào kỳ huấn luyện đều phải kiểm tra, những người có sở trường đều được đưa đi đặc huấn, cũng giống như bọn em hay nói là huấn luyện đặc biệt cho nhân tài ấy! Kiều Nhã Nguyễn cũng được đi huấn luyện như vậy, nhưng mà chỉ một năm thôi rồi cô ấy sẽ về lại dưới trướng Sư Hạ Dương.”

Đặc huấn, sở trường?

Được rồi, Thủy An Lạc cảm thấy Lão Phật Gia nhà cô ngoài chân không dài ra thì chỗ nào cũng là sở trường hết.

“Cô ấy đi huấn luyện đặc biệt như vậy về sau mới có lợi, đây là chuyện tốt.” Sở Ninh Dực sợ cô lo lắng cho nên mới mở miệng an ủi.

“Cho nên Lão Phật Gia nhà chúng ta sắp thành Phượng Hoàng rồi à?” Thế thì còn cần quái gì đến Phong Ảnh đế gì đó nữa chứ.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu của cô rồi chuyển kênh tivi, cả ngày lẫn đêm cứ thấy cái bản mặt của Phong Phong, anh cũng thấy phiền.

“Tiếc là em với Lão Phật Gia đã nói là sẽ cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp nhưng giờ chắc không được nữa rồi.” Thủy An Lạc nhịn không được mà thở dài.

“Em trai động đậy, em trai động đậy...” Tiểu Bảo Bối đang dựa trên bụng của Thủy An Lạc đùa em trai thì đột nhiên chỉ chỉ cái bụng của mẹ. Nhóc thấy em trai động đậy này.

Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ kích động của con trai liền ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Nếu như là em gái thì anh nói xem, liệu thằng bé có xử đứa bé luôn không?”

Chứng cuồng em trai của Tiểu Bảo Bối càng ngày càng nặng.

“Là song sinh mà, dù sao cũng phải phân ra một đứa làm em trai cho nó thôi!” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay xoa lên bụng của cô, đứa bé trong đấy lập tức thò chân đạp một cái.

Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng. Kể từ khi biết đây là thai song sinh thì người vui vẻ nhất chính là Sở tổng, tốt nhất là cả hai đứa đều là hai công chúa nhỏ, như thế là anh có thêm hai tiểu tình nhân rồi.

Thủy An Lạc đi bảo vệ đề tài cũng rất thoải mái, đại khái là vì cái bụng của cô quá lớn cho nên hội đồng phản biện chỉ hỏi cô hai câu đơn giản xong liền để cô đi xuống.

Nói cách khác thì thời gian bảo vệ của cô chỉ mất đúng ba phút là xong!

Thế nên đây cũng được coi là sự chăm sóc đặc biệt đối với cô à?

Lúc Thủy An Lạc đi ra, Sở Ninh Dực đang tựa vào cửa xe chờ cô.

Một tay của Thủy An Lạc vịn vào cột, cô nhìn người đàn ông kia, khóe môi từ từ cong lên, cuối cùng biến thành một nụ cười tươi rói.

Cả anh và cô đều đang lột xác để rồi biến thành như bây giờ, trở thành người thích hợp nhất dành cho đối phương.

Chớp mắt đã qua lâu như vậy nhưng cô chưa bao giờ hối hận, ngay từ giây phút mà người kia đứng dưới ánh mặt trời nói với ba của cô rằng, anh đồng ý.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười cưng chiều.

...