...
Yêu chị không.
Chỉ có mấy chữ ấy thôi, nhưng đối với Tân Nhạc, bất luận thế nào cũng không nói ra được.
Tân Dương nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của chị, đứng dậy xì một tiếng, “Thật không biết phụ nữ các chị từ sáng đến tối cứ lo nghĩ cái gì đâu đâu? Cứ phải ép người đàn ông nói câu yêu chị mới là yêu chị hả? Bao nhiêu người đàn ông ở nhà ôm vợ ngọt nhạt yêu thương, bước chân ra cửa đã cặp...”
“Biến ra ngoài.” Tân Nhạc cầm cái khăn ném thẳng vào cậu em.
Tân Dương hầy một tiếng, nhanh chóng chạy ra.
“Phụ nữ các chị toàn lừa mình dối người thế thôi.” Khi Tân Nhạc túm lấy một cái khăn khác, Tân Dương quả quyết đóng cửa lại.
Tân Nhạc nhìn cánh cửa phòng với vẻ hung dữ. Thằng nhóc Tân Dương ngứa đòn này, sớm muộn gì cũng có ngày cô được nhìn thấy nó khóc.
“Phụ nữ các em đúng là như vậy thật.” Giọng nói khàn khàn vang lên.
Tân Nhạc kinh ngạc, làm rơi ngay chiếc khăn đang cầm trên tay xuống đất, quay đầu nhìn người đàn ông đã tỉnh dậy, đôi mắt phủ đầy hơi nước vì cơn sốt của anh khiến nó trông có vẻ đẹp yếu ớt.
Nhưng trong đôi mắt đó rõ ràng có ý cười.
Tân Nhạc khẳng định, người đàn ông này đang cười vào mặt cô.
“Anh cười gì? Hết khó chịu rồi hả?” Tân Nhạc tức đến mức thở hổn hển, kiểu tức này trông như bị người ta nhìn thấu suy nghĩ vậy.
Tâm trạng Mặc Lộ Túc càng lúc càng tốt hơn, dường như cô càng tức giận, tâm tình anh càng tốt, không có lý do gì hết.
“Ban nãy em nói, em không biết anh làm sao cơ?” Mặc Lộ Túc khàn giọng hỏi.
Nhưng đối với Tân Nhạc, giọng nói này quá mê hoặc.
“Không có gì.” Đầu Tân Nhạc cúi như sắp chạm vào lồng ngực.
Mặc Lộ Túc khẽ cười, giọng nói này dường như khiến lồng ngực Tân Nhạc phải run lên.
Tân Nhạc vẫn không nói gì, chỉ bấu chặt lấy chiếc khăn bông trong tay, là chiếc khăn bông nhặt từ dưới đất lên mà vẫn chưa kịp để sang một chỗ.
“Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc đột nhiên gọi.
Tân Nhạc vô thức ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sâu như biển cả của anh.
“Tân Nhạc, anh nghĩ anh...”
“Chị ơi.” Mặc Lộ Túc còn chưa nói hết câu, cửa phòng Tân Nhạc đã đột ngột bị đẩy ra.
Không phải Tân Dương, bởi vì người bước vào là một cô gái.
Mặc Lộ Túc buông bàn tay đang nắm lấy tay Tân Nhạc ra, nhìn về người con gái gần như không có tí lịch sự nào đang đứng ở cửa. Cô ta đã không gõ cửa trước khi vào.
Mặc Lộ Túc rất ghét điều này.
Tân Nhạc cũng phiền muộn lắm, rốt cuộc anh ấy muốn nói gì?
Nhưng người ta đến mất rồi, cô còn nói gì được đây?
Cho nên Tân Nhạc đặt khăn bông trên tay xuống, đứng dậy nhìn về phía Liễu Đường đang đứng ở cửa mà nhìn Mặc Lộ Túc chằm chằm, “Đường Đường, sao em lại đến đây?”
Liễu Đường vẫn nhìn Mặc Lộ Túc nhưng lại nói, “Mẹ em nói hôm nay mở phiên tòa của Tân Dương, bảo em qua xem thế nào.”
Thực ra mẹ cô ta nói thế này, mày nhìn chị mày tìm được thằng chồng như thế nào kia kìa, mày nhìn lại mày xem!
Cho nên cô ta thấy không phục mới tới đây xem thử chị cô ta tìm được người chồng tốt cỡ nào, nhưng lúc này nhìn thấy Mặc Lộ Túc, bất giác cô ta đã bị hút mắt vào anh.
Ánh mắt sáng ngời ngời như thế, có đứa ngu mới không nhìn ra được.
“Nhạc Nhạc, em đưa em họ ra ngoài đi, anh không sao, anh nằm nghỉ một lát.” Mặc Lộ Túc không buồn liếc Liễu Đường một cái, anh chỉ nắm lấy tay Tân Nhạc.
Tân Nhạc gật đầu, thấy khuôn mặt không có biểu cảm ghét bỏ người nhà cô mới thấy yên tâm đỡ Mặc Lộ Túc nằm xuống, “Có gì cần thì gọi em nhé.”
“Chị ơi, chị để anh rể lại một mình không tốt lắm đâu, mà trông anh rể nằm trên giường ấy có vẻ không thoải mái nhỉ?” Liễu Đường lớn giọng nói.
...