...
Thủy An Lạc đứng đằng sau cô ấy, nghe tiếng thở dài của cô ấy, nhịn không được bĩu môi. Cố Thanh Trần vẫn cho cô một cảm giác rất mạnh mẽ, cho nên thở dài gì đó, quả thực không hợp với cô ấy.
“Cô đứng đằng sau định đẩy tôi xuống đấy à?” Cố Thanh Trần lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc trừng mắt bước tới bên cạnh Cố Thanh Trần, sau đó xoay người tựa trước cửa sổ nhìn cô ấy, “Cố nữ vương cũng biết than thở?”
Cố Thanh Trần nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Nhà cô đúng là không có ai là đèn cạn dầu.” Cố Thanh Trần nói xong liền xoay người đi thẳng.
Thủy An Lạc chớp mắt, cô chọc vào cô ấy lúc nào vậy?
“Cố Thanh Trần, cô có giận Lạc Hiên cũng đừng hắt lên người tôi chứ.” Thủy An Lạc ở phía sau nói.
Cố Thanh Trần quay đầu lại, cười nheo mắt nói: “Nào có, tôi chẳng giận dữ gì anh ta cả, sau này anh ta đừng xuất hiện ở trước mặt tôi là OK.”
Thủy An Lạc bĩu môi, đứng dậy bước tới bên cạnh cô ấy, “Cố Thanh Trần, tôi kể cô nghe một chuyện nhé.”
Cố Thanh Trần nhướng mày, ý bảo cô cứ nói.
“Lạc gia ấy, nói về ba dượng tôi đi, có người nói ông ấy vì mẹ tôi điên vài chục năm. Lạc Hiên ấy à, cũng là kiểu người này, chỉ cần bọn họ đã nhận định thì sẽ nhất định là cô.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật.
“Dọa tôi à?”
“Dọa cô làm cái gì? Lạc Hiên ấy à, không chỉ là anh họ của tôi mà còn là anh kế của tôi, tôi cũng hiểu anh ấy phần nào.” Thủy An Lạc nói.
Cố Thanh Trần nhíu mày.
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy vai Cố Thanh Trần: “Cho nên, nếu như cô bị Lạc Hiên nhìn trúng, cho cô một đề nghị, không phản kháng được thì hãy hưởng thụ đi.”
“Thủy An Lạc, em đang làm gì thế?” Giọng nói Sở Ninh Dực có chút không vui chợt vang lên, Thủy An Lạc liền bị kéo vào trong lòng người nào đó.
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật. Đại ca, đây là nữ mà, nữ đó, cũng là em họ của anh có được không hả?
Cố Thanh Trần cũng giật khóe miệng, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Có tặng tôi cũng không thèm cô ta được không hả?
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Cố Thanh Trần: “Anh cho em trở về để đần người ở đây à?”
Cố Thanh Trần trực tiếp phất tay xoay người: “Biết rồi, biết rồi, Sở bóc lột.”
Sở Ninh Dực nhìn Cố Thanh Trần đi, sau đó mới đưa Thủy An Lạc quay về phòng làm việc, “Sao em lại về cùng phe với nó rồi?”
“Tuy trước đây cô ấy từng nhắm vào em, nhưng lúc đó cũng là do bị Lâm Thiến Thần lừa mà. Hơn nữa, cô ấy là em họ của anh, chẳng lẽ em còn phải kết thù cả đời với cô ấy à?”
“Cho nên, em đang vì bản thiếu gia?” Sở Ninh Dực vào phòng, ấn cô lên cửa, hoàn mỹ thể hiện cái gọi là dồn cửa.
Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, sau đó cô vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực: “Tên điên lợi dụng em gọi ba mẹ Lão Phật Gia đến bệnh viện.”
“Cũng chỉ có thể lợi dụng em thôi.” Sở Ninh Dực không thấy ngạc nhiên chút nào, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Xem ra ngày đầu tiên đi làm cũng không tệ lắm.”
“Không ai nói gì em cả, ngay cả bàn tán cũng không.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, đây là điểm cô thấy vui nhất.
Sở Ninh Dực gật đầu, đương nhiên là không ai nói cô ấy, nếu không người làm ông chủ là anh đây cũng mất tôn nghiêm quá.
Sở Ninh Dực cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, “Còn ba hợp đồng nữa, xem xong là có thể tan ca rồi.”
“Các anh tăng ca tập thể à?” Thủy An Lạc nhìn lên đồng hồ, đã là sáu rưỡi.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ông chủ còn chưa tan tầm đây!” Ai dám đi về?
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, anh là ông chủ, anh có quyền.
Sở Ninh Dực tiếp tục đòi hỏi một cái hôn, sau đó mới buông Thủy An Lạc ra xoay người đi. Anh vừa xoay người, hình như lại nghĩ tới điều gì nên quay người lại định nói gì đó với Thủy An Lạc.
...