...
Nói ra, vậy sẽ bị gọi là già mồm!
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhìn anh ta chằm chằm, sau đó nghiêm túc nói, “Rất kiêng kỵ, vô cùng kiêng kỵ.”
Tần Thiểu Bạch hừ một tiếng, quyết đoán xoay người bước đi, không hề có ý giúp một tay.
Còn Sư Niệm khi về đến nhà liền bắt đầu làm bánh kem của cô, không hề hay biết rằng người nào đó vừa quay về chỗ cũ đã giải quyết được một tình địch.
Sở Húc Ninh dọn dẹp xong liền bị chính ủy đuổi về nhà, bởi vì bên này không cần anh. Hơn nữa vừa cầu hôn thành công, hôm nay còn là sinh nhật anh, chính ủy bảo anh nhanh chóng về nhà với giai nhân, đừng có ở lâu với đám đàn ông này.
Sở Húc Ninh bị cả hai bên đuổi, suy nghĩ một lúc vẫn quay về nhà.
Sư Niệm lúc này còn đang tất bật nướng bánh. Trên đường về nhà, Sở Húc Ninh gặp Sở Lạc Nhất đột nhiên nhảy ra.
Sở Húc Ninh nhướng mày, nhìn Sở Lạc Nhất bám vào cánh tay mình một lúc lại đẩy ra, “Làm gì thế?”
“Không ngờ nha, Húc Ninh nhà chúng ta cũng có lúc biết lãng mạn cơ đấy. Ai bày cho anh cái màn rải hoa hồng đó vậy?” Sở Lạc Nhất từ đầu đến cuối vẫn không tin đây là do anh tự mình nghĩ ra.
Sở Húc Ninh nhìn cô bé trước mặt, thản nhiên nói: “Khoai Tây nói cho anh.”
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Em biết ngay mà, cậu ta lắm chiêu trò tán gái lắm.”
“Vậy sao không tán được em?” Sở Húc Ninh nhướng mày, cậu em anh vẫn một lòng một dạ với Bao Đậu đấy.
“Đó là vì em không phải con gái bình thường.” Sở Lạc Nhất đắc ý nói.
Sở Húc Ninh: “...”
Đúng là không bình thường, nếu không đã chẳng thích kiểu người như Cố Tỉ Thành, không phải sao?
“Có chuyện gì không?” Sở Húc Ninh hơi nheo mắt, anh còn phải về nhà nữa.
Cặp mắt to của Sở Lạc Nhất đảo quanh, sau đó nói: “Anh vội về nhà thế à. Trời còn chưa tối, đâu thể động phòng hoa chúc được, anh vội cái gì chứ.”
“Cố Tỉ Thành, vác con bé này đi ngay cho tôi.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói, sau đó lướt qua cô bỏ đi.
Sở Lạc Nhất nhìn theo bóng lưng anh làm một cái mặt quỷ, “Anh Húc Ninh, trước khi về nhà anh có nên chuẩn bị ít thuốc đau dạ dày không.”
Sở Lạc Nhất vừa kêu xong, cánh cửa sổ cách đó không xa liền được mở ra, “Sở Lạc Nhất, em đó, im miệng cho chị.”
Sở Lạc Nhất rất hoàn mỹ đắc tội cả đôi. Cô dứt khoát xoay người trở lại bên cạnh anh đẹp trai nhà giàu của mình.
Sư Niệm quát một câu xong lại tiếp tục bận bịu.
Sở Húc Ninh chậm rãi về đến nhà. Lúc đi đến cửa cũng đang suy nghĩ về tầm quan trọng của vấn đề này, anh có nên đi mua thuốc đau dạ dày không đây.
Dù sao việc Sư Niệm làm bánh gato, anh nghĩ khó mà đảm bảo được.
Sở Húc Ninh cầm chìa khóa mở cửa. Có điều khi lấy chìa khóa ra, anh dừng lại một chút, sau đó lại cất chìa khóa đi, gõ cửa.
Ai đó từng nói, có người ở trong nhà chờ để mở cửa cho mình là một chuyện rất hạnh phúc. Bây giờ, anh đã có cơ hội để trải nghiệm hạnh phúc đó rồi!
Cho nên anh mới cất chìa khóa đi, chờ người bên trong mở cửa cho mình.
“Đây đây, chờ một chút.” Giọng nói vội vàng của Sư Niệm vang lên, giống như đang bận gì đó, “Ai đó.” Hiển nhiên cô không ngờ Sở Húc Ninh sẽ chọn cách gõ cửa, “Lữ trưởng của các anh không có nhà đâu.”
Sở Húc Ninh hơi nhướng mày, đúng là anh không có ở trong nhà, bởi vì bây giờ anh đang đứng ngoài cửa. Không biết lúc cô ấy mở cửa cho anh sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
...