...
“Cút ngay~”
Kiều Vi Nhã mắng ầm lên, Sở Lạc Duy đã bước vào phòng tắm.
Kiều Vi Nhã nằm thẳng xuống giường, sao tối qua mình lại nắm áo Sở Lạc Duy không chịu buông nhỉ?
Nhưng, có phải chưa từng nằm chung giường chung gối đâu, có gì to tát chứ!
Kiều Vi Nhã nghĩ vậy, lại thấy thoải mái ung dung như bình thường.
Sở Lạc Duy bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chân cô, thấy nó không bị nhiễm trùng bèn đưa tay vỗ bẹp một cái lên cái đùi trắng nõn của cô.
“Sao cậu đánh tôi?” Kiều Vi Nhã kêu ầm lên. Tuy rằng không đau, nhưng vỗ một cái kêu như thế cũng khiến người ta ngượng lắm chứ.
“Mau dậy đi, lát nữa còn thay thuốc rồi đến trường.” Sở Lạc Duy nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Đôi mắt to tròn của Kiều Vi Nhã đảo một vòng, “Ầy, chân tôi đau mà, cậu bế tôi vào đi.”
Sở Lạc Duy quay đầu cô gái kiêu ngạo nào đó, khẳng định chắc chắn rằng cô cố ý.
Nhưng có cơ hội được ôm người đẹp, tất nhiên cậu sẽ không bỏ qua.
Vốn dĩ Kiều Vi Nhã cố ý nói như vậy, nhưng không ngờ cậu lại bước tới thật.
Cho nên, tình huống bây giờ là sao đây nhỉ?
Kiều Vi Nhã nhìn chàng trai đang bế mình, “Sao hôm nay cậu đồng ý dễ vậy?” Trước kia toàn lườm mình một cái cháy mặt rồi bỏ đi cơ mà?
Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang tò mò. Cậu quyết định phải thay đổi chiến lược, nếu không đợi cô ngốc này nhận ra chắc cậu phải chờ đợi đằng đẵng mất.
Cho nên Sở Lạc Duy dự tính, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ sử dụng quyền lợi của mình với tư cách một người chồng chưa cưới.
Bế vợ mình, lẽ nào không phải chuyện bình thường như cân đường hộp sữa hả?
Cho nên, không có gì sai hết!
Sở Lạc Duy bế cô vào phòng tắm, sau đó đặt người xuống, “Chắc tay chưa tàn tật đâu nhỉ.”
“Cút ra ngoài.”
Quả nhiên, đây mới đúng là Sở Lạc Duy này.
Sở Lạc Duy nhếch môi, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Vi Nhã nhảy lò cò tới bên bồn cầu, ngồi xuống, mở điện thoại, bắt đầu tiến hành công việc thải độc mỗi sáng.
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Có phải Bánh Bao Rau gần đây bị điên rồi không?
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:?]
Lúc này Sư Niệm cũng vừa mới dậy, đang ở trong phòng khách sạn đợi Chị Tám tới, nhìn thấy dòng tin nhắn của Kiều Vi Nhã, không khỏi trả lời một câu.
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ơ chị dậy rồi à? Sở Húc Ninh không ở đấy ạ?]
Sư Niệm nhìn thấy tên của Sở Húc Ninh, khựng lại một lúc rồi mới bắt đầu gõ chữ nhắn lại.
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị nhận một chương trình tạp kỹ nên ra ngoài ghi hình rồi, không ở trong quân doanh.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chậc chậc chậc, đang tân hôn mà, chị muốn làm người phụ nữ kiên cường à?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Thế thì đã sao? Chị đây kiên cường được, cưng có làm được không?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Hê hê hê, em là thợ săn tin trong tương lai đấy, chị khách sáo với em tí đi, không thì em tiết lộ hết tư liệu đen tối của chị luôn đó.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị ơi, em là chị của chị đấy.]
Sư Niệm nhìn khung chat với Kiều Vi Nhã, tâm trạng cũng thư thái hơn nhiều, trượt đến menu chính, nhìn danh sách cuộc gọi mà từ đầu đến cuối không hề mở ra.
Sau khi đến đây, cô chỉ gửi về cho Sở Húc Ninh một tin nhắn, giữa hai người không có thêm liên hệ gì nữa.
Dường như tất cả xa cách đều bắt đầu từ sự im lặng.
Giữa cô và Sở Húc Ninh, cũng sẽ có kết cục như vậy sao?
“Cốc cốc cốc...”
Sư Niệm hoàn hồn lại, đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra mở cửa.
Người bước vào là Chị Tám, báo với cô các nữ diễn viên ghi hình cùng cô đã xuất phát cả rồi, bây giờ họ cũng có thể đi.
Sư Niệm gật đầu, quay người vào phòng tắm sửa soạn.
“À phải rồi, không ngờ Mạch Thụy lại rút khỏi chương trình lần này, nghe nói cô ta gặp chuyện lớn ở thành phố A rồi.” Chị Tám nói vọng vào.
...