...
“Không phải như thế!” Tân Nhạc đột nhiên kêu lên, tâm trạng cũng có chút kích động.
Mặc Lộ Túc dùng một chút rồi nhìn cô, chờ đợi những lời phản bác của cô.
“Em đã thử cố gắng rồi! Ngay từ đầu em không thể nghĩ như thế!” Tân Nhạc nói, thái độ còn lộ ra sự gay gắt: “Nhưng lần nào anh cũng thờ ơ với em! Cho nên sau đó em hoàn toàn không dám nghĩ tới nữa!”
“Bởi vì anh từng thờ ơ cho nên em đóng lại cánh cửa của em chứ không phải tranh cãi ầm ĩ với anh, để cho anh biết anh đã làm tổn thương đến em như thế nào à?” m điệu của Mặc Lộ Túc cũng trở nên nhanh hơn.
Tân Nhạc nắm chặt tay của mình, cúi đầu không nói lại.
Chỉ là cơ thể đang căng chặt của cô khiến Mặc Lộ Túc biết rõ rằng cô không đồng ý với lời nói của anh.
“Tân Nhạc! Không có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau cả!” Mặc Lộ Túc có chút bất đắc dĩ nói.
Tân Nhạc cúi đầu, những giọt nước mắt của cô đập vào mu bàn tay của Mặc Lộ Túc, không biết đó là vì tủi thân hay là vì điều gì khác.
“Hai chúng ta thành ra như bây giờ chẳng lẽ em không có chút trách nhiệm nào hay sao?”
Tân Nhạc ngẩng phắt đầu dậy, nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô cũng có trách nhiệm sao?
Cô có trách nhiệm gì?
“Trách nhiệm của em chính là em tự cho là mình đúng.” Mặc Lộ Túc đưa tay nâng cằm cô lên, sau đó giúp cổ lau đi những giọt nước mắt đang lăn xuống, tuy rằng cô khóc không nhiều nhưng những giọt nước mắt ấy lại như đập thẳng vào trái tim anh: “Khi đó vì sao em không khóc? Em không biết rằng nước mắt của phụ nữ chính là vũ khí trí mạng khi đối phó với đàn ông à?”
Tân Nhạc dùng đôi mắt đẫm nước nhìn anh. Mặc Lộ Túc đứng dậy rồi khom lưng trước mặt cô, tiếp đó là đôi môi mỏng mang theo chút cảm giác lành lành dán lên mi mắt của cô.
Tân Nhạc: “...”
Cho nên rõ ràng người đáng thương là cô, nhưng đến cuối cùng người sai cũng vẫn là cô sao?
Tân Nhạc biết rõ mọi chuyện không phải như vậy, nhưng mà cô không biết mình phải phản bác như thế nào nữa cả. Mặc Lộ Túc hôn lên mi mắt còn lại của cô, sau đó kéo cô vào lòng mình: “Tân Nhạc, em không thể ích kỷ như vậy được.”
“Em không có...” Tân Nhạc muốn phản bác lại, thế nhưng cô vì bị anh ôm chặt thế này nên cô cũng chẳng còn sức lực để cãi lại nüa.
Rõ ràng đấy không phải là lỗi của cô.
Tân Nhạc vòng tay ôm lấy hồng của Mặc Lộ Túc, hít hít cái mũi của mình, nói: “Em đã gọi anh rồi, nhưng anh lại bảo em không nên làm phiền anh.” Tân Nhạc tủi thân nói.
“Vậy em hãy gọi thêm mấy lần, vẫn không được thì khóc.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, đúng vậy, đây là lỗi của anh, điểm này anh không phủ nhận.
Tân Nhạc đang khóc lại đột nhiên bật cười. Cô cũng chẳng biết vì sao mình lại cười nhưng cô lại ôm chặt người đàn ông trước mặt mình hơn nữa.
Tân Nhạc không biết giữa hai bọn họ đã được gọi là hòa giải hay chưa, chỉ biết là Mặc Lộ Túc đối xử với cô tốt hơn trước đây rất nhiều.
Ví dụ như khi đang ăn cơm anh sẽ biết hỏi cô là cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, sau đó nghiêm túc nhớ thật kỹ, lần sau nhất định sẽ nhắc nhở hộ lý xem không nên nấu món nào.
Ví dụ như anh biết nói chuyện phiếm với cổ trước khi đi ngủ, trò chuyện với con, thậm chí còn hỏi cô có muốn ăn gì không, làm gì không.
Nhưng mà Tân Nhạc thật sự không muốn ăn cái gì cả, mấy ngày gần đây bị hành hạ đến mức cô chẳng muốn bất cứ thứ gì nữa, chứ đừng nói nói đến chuyện đi ra ngoài đi dạo này nọ như vậy.
“Em muốn ở bệnh viện chăm sóc cho anh.” Tân Nhạc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang nghiêng người dựa vào mép giường, đây là điều duy nhất có muốn làm bây giờ.
“Cái này bác bỏ.” Mặc Lộ Túc dùng một tay nắm lấy tay của cô. Lần đầu tiên anh cảm thấy đôi tay của cô thật nhỏ, hơn nữa lại rất mềm.
Tân Nhạc mím môi, muốn khóc.
“Cái này không cho phép em khóc!” Mặc Lộ Túc nhíu mày nói, thái độ rất cương quyết.
“Mỗi bên lùi một bước đi, ban ngày em sẽ ở bệnh viện, tối về nghỉ ngơi.” Tân Nhạc dùng thái độ lần này anh đừng hòng từ chối.
...