...
Trên đường về, Kiểu Nhã Nguyên nhận được cuộc gọi của Phong Phong. Anh vừa từ trường quay trở về, thế mà về đến nhà cả vợ lẫn con đều không thấy đâu.
“Em ra ngoài với Lạc Lạc rồi, sao hôm nay anh không quay đêm?” Kiều Nhã Nguyễn vừa lái xe vừa hỏi.
“Anh có quay đêm em cũng phải thủ tiết chứ, gái nhỏ của anh đâu rồi?” Phong Phong hỏi lại, anh đã tìm hết nhà trên nhà dưới rối.
“Gái nhỏ nhà anh đang nằm trên giường chồng nó rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói như đúng rồi vậy.
Phong Phong khựng lại, cảm thấy tim gan đều hơi tê tái.
“Không phải chứ, Kiều Nhã Nguyễn, có người làm mẹ nào như em không? Gái nhỏ của anh còn chưa đầy ba tuổi, em đã vứt nó vào ổ sói rồi à?”
“Này này này, tôi nghe thấy rồi nhá, anh nói gì đấy, sao con trai tôi lại là sói được?” Thủy An Lạc cười cười mắng anh một câu.
“Phong Phong, anh nói chuyện với ai đấy, anh gọi cả họ lẫn tên lên lớp ai đấy hả?”
Phong Phong: “...”
“Vợ ơi anh sai rồi.”
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn với vẻ kinh hãi, Ảnh đế ơi, anh có thể giữ lại chút tiền đề cho mình được không?
Thủy An Lạc lặng lẽ like cho Kiều Nhã Nguyễn, phong thái nữ hoàng này, cô phục.
Nếu có mà dám nói câu này với Sở tổng, chắc Sở tổng sẽ cho cô cái bạt tai luồn quá.
Kiều Nhã Nguyễn sung sướng nhận lấy cái like từ Thủy An Lạc.
“Ngày mai phải đi thử lễ phục rồi, hai người mau về đi.” Phong Phong đổi để tài khác, không nói đến chuyện bế con gái về nữa.
“Đang trên đường về đây, giục cái gì mà giục?” Kiều Nhã Nguyễn đốp chát lại, thuận tiện cho ông chồng mình thấy ngữ điệu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi của cô.
Thủy An Lạc thở dài, nhìn Kiểu Nhã Nguyễn đi. Đây mới là cách sống mà phụ nữ nên có. Nhưng cứ nghĩ đến việc có một Tân Nhạc đáng thương hơn cả mình, cô vẫn thấy thỏa mãn lắm.
Ngày hôm sau, vừa tảng sáng, Tân Nhạc đã dậy rồi.
Nhưng rõ ràng có người dậy sớm hơn cả cô. Lúc này Mặc Lộ Túc đã đang truyền nước. Một bàn tay khác của anh cầm điện thoại, không biết đang nhắn tin cho ai.
Tân Nhạc ngáp ngủ, nhìn anh, “Sao hôm nay sớm vậy?” Anh truyền nước từ sớm như thế này không phải chuyện gì tốt đối với Tân Nhạc.
“Ừm, hôm nay có chút việc phải ra ngoài.” Mặc Lộ Túc điềm đạm trả lời.
Tân Nhạc: “...”
“Anh điên à, anh bị thương nghiêm trọng lắm đấy.” Tân Nhạc vội vàng ngồi dậy, nói với vẻ bất mãn.
Mặc Lộ Túc cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc, sau đó ra hiệu cho cô nhìn lên bàn.
Tân Nhạc nhìn theo ánh mắt anh, sau đó toàn thân như héo rũ.
“Bác sĩ Triệu không có việc gì thì đến sớm thể làm gì?” Tân Nhạc rầu rĩ bưng bát thuốc lên, ánh mắt cứ thỉnh thoảng liếc về phía Mặc Lộ Túc. Trước đó mỗi khi cô uống thuốc, Mặc Lộ Túc sẽ hôn cô, hôm nay có như vậy không.
Không hiểu vì sao, cô có chút chờ mong.
Mặc Lộ Túc đang nhìn cô, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô. Tân Nhạc giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Trời ạ, nhìn người ta bằng ánh mắt háo sắc như thế để làm gì chứ?
Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu, không giấu nổi khóe miệng đang cong lên.
Tân Nhạc như lúc này rất đáng yêu, đáng yêu hơn dáng vẻ chỉ biết nghe lời của cô ấy ngày xưa nhiều...
Chỉ là Mặc Lộ Túc cúi đầu nên Tân Nhạc không thể thấy nụ cười nơi khóe môi anh, chỉ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của mình lộ liễu quá nên giờ cô không dám nhìn thẳng nữa.
Mất mặt quá đi mất.
Tân Nhạc bưng bát thuốc ngồi xuống bên giường của Mặc Lộ Túc, ngón tay bám chặt vào chiếc bát tinh xảo, thuốc thì nhất định phải uống rồi, nhưng cần củng cố tinh thần một chút.
Mặc Lộ Túc nhìn chằm chằm những ngón tay trắng nõn của cô. Do cơ thể không khỏe, ngón tay của cô mỏng manh hơn, thậm chí còn thấy được những đường mạch máu li ti trên đó.
...