...
Quả nhiên không phải ai cũng như Thủy An Lạc có thể có được sự chú ý của Sở tổng.
“Được.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ trả lời rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Nhóc đang ngủ nhưng chân mày vẫn nhíu lại, dường như đang mơ thấy chuyện gì đó không tốt.
Sở Ninh Dực khom người bế Tiểu Bảo Bối vào lòng, cu cậu hít hít cái mũi. Sau khi được ba ôm vào lòng ngực thì lập tức dán sát người vào.
“Tôi đi đây, chú ý an toàn.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Yên tâm, tôi đâu phải bánh bao rau nhà anh đâu chứ.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Kỳ thực bánh bao rau nhà anh cũng lợi hại lắm đấy nhé, chỉ là đôi lúc đầu óc không dùng được mà thôi.
Sở Ninh Dực mang bánh bao thịt nhà mình đi, hoàn toàn không bị người giúp việc trong nhà phát hiện. Bánh bao thịt còn khá hơn cả bánh bao rau mẹ nó, người ta còn chẳng thèm khóc lấy một tiếng.
Sở Ninh Dực đi ra ngoài, chú Sở đã chờ sẵn.
Sau khi Sở Ninh Dực lên xe liền thả Tiểu Bảo Bối trong lòng ra. Bánh bao nhỏ từ từ mở mắt, thấy ba mình liền quyết định nhắm mắt ngủ tiếp.
Đứa bé có ba là đứa bé hạnh phúc, quan trọng là người ba này là một người ba cuồng con.
Từ trước đến giờ Sở Ninh Dực không bao giờ hung dữ với con trai. Anh cũng không hề lạnh lùng đông lạnh nhóc. Trong mắt Tiểu Bảo Bối thì anh chính là người cha hai mươi tư chữ hiếu đấy.
“Long phu nhân đang đợi cậu.” Chú Sở nói rồi khởi động xe.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai mình, lần này bất kể có thế nào anh cũng phải làm rõ ràng với Long Nhược Sơ, chắc chắn anh sẽ không cho phép bà ta mang Thủy An Lạc đi.
Trong bóng đêm mờ mịt, nhiệt độ trong xe có hơi lạnh.
Thủy An Lạc nhỏm dậy nhìn khung cảnh bên ngoài, đây là một trạm xăng.
Bên trên có chữ Tây Tạng, Thủy An Lạc khẽ nói: “Chúng ta đã đến Tây Tạng rồi à?”
Phong Phong gật đầu: “Nhưng mà vẫn phải đi xe một ngày đường nữa mới tới nơi.”
Thủy An Lạc ừ một tiếng, đưa tay xoa xoa cái bụng mình rồi tự cổ vũ bản thân. Phong Phong đóng cửa sổ lại rồi tiếp tục chạy xe.
Lúc này Thủy An Lạc không ngủ được nữa nên ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời: “Không thể đọc tin sao?” Cứ như này thì cô cũng không biết được tình hình bên kia như thế nào.
Phong Phong ném một cái di động cho cô: “Có thể đọc tin nhưng đừng có sử dụng mấy phần mềm cần dùng tài khoản của cô.”
“Hiểu rồi, cảm ơn anh Tứ.” Thủy An Lạc kích động nói rồi mở tin tức ra.
Tin tức mới nhất là tin tức về những thi thể bị mất tích đã được tìm thấy, sau đó là video tái hiện lại rồng tím, tiếp đó là Sở thị công bố video trước đây Sở Ninh Dực cầu hôn Thủy An Lạc, trong đó sử dụng video trong suốt, bị ánh sáng tím bắn ngược thì người đụng vào cũng sẽ bị chạm phải.
Thủy An Lạc nghĩ chắc lần này có người ở phía trên bỏ sức rồi, cho nên mấy bình luận mắng chửi cô đều bị xóa sạch, hình tượng xem như cũng tốt lên.
“Cục Trị an kia để làm gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Trị cô.” Phong Phong hờ hững nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cô quyết định không nói chuyện với cái người này nữa, nếu không cô sợ mình sẽ tức chết mất.
“Vậy bây giờ chúng ta có thể quay xe về rồi sao?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
Sở Ninh Dực làm như thế này thì đơn giản chính là muốn ném hết lựu đạn vào chăn của Lan Hinh trong ngày hôm nay, không thể có chuyện cô ta không bị nổ chui đầu ra được.
Phong Phong quay đầu lại rồi ném cho cô một ánh mắt như thể đang nhìn một con ngớ ngẩn.
Thủy An Lạc bĩu môi, lần nào cũng dùng mắt để khinh bỉ cô, thảo nào mà còn chưa kiếm được vợ.
Nhưng mà Thủy An Lạc đâu dám nói lời này ra miệng, chỉ dám lẳng lặng nghĩ thế thôi.
...