...
Trong mấy đứa nhóc, Tiểu Bất Điểm là nhỏ nhất, cho nên lấy được nhiều tiền lì xì nhất.
Có điều Tiểu Bảo Bối không có ở nhà nên Thủy An Lạc có chút mất mát.
Đây là lần đầu tiên cô không đón Tết cùng với Tiểu Bảo Bối.
Phong Phong giúp Tiểu Bất Điểm mở một tài khoản, để tự cô bé tiết kiệm tiền, cách tiết kiệm rất đơn giản, tiền mặt đưa cho Phong Phong, anh sẽ chuyển vào tài khoản của cô bé.
Tuy rằng bọn trẻ còn nhỏ, nhưng bọn họ đều theo bản năng mà bồi dưỡng giá trị quan và khái niệm về tiền bạc cho chúng.
Tiểu Bất Điểm hí hửng cầm tiền lì xì của mình khoe với Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau tỏ ra khinh thường, còn tốt bụng cho Tiểu Bất Điểm một bao lì xì nhỏ, ý là: Cậu còn quá nhỏ.
Tiểu Bất Điểm hưng phấn vô cùng, oh yeah một tiếng nhảy qua ôm lấy Bánh Bao Rau hôn một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Phong Phong: “...”
Con gái ngốc của tôi ơi, con bị người ta lợi dụng rồi đấy biết không hả?
Tiểu Bất Điểm quay lại trong lòng Phong Phong, cười híp mắt nhìn bao lì xì Bánh Bao Rau cho.
“Tiểu Bất Điểm, sau này ngoài ba mẹ ra, con không được tùy tiện thơm người khác, biết chưa?” Phong Phong nghiêm túc giáo dục.
Tiểu Bất Điểm chớp mắt nhìn ba mình, thản nhiên nói: “Cũng đâu phải con chịu thiệt, con thơm cậu ta thì cậu ta là người chịu thiệt chứ, ha ha ha...”
Thủy An Lạc bị logic này của cô nhóc làm cho phì cười, cái gì gọi là con thơm nó, nó liền chịu thiệt? Con coi rẻ bản thân mình đến thế nào vậy hả.
Sở Ninh Dực tựa trên ghế sofa vẫn cầm lấy di động của Thủy An Lạc phát lì xì. An Phong Dương ôm Mân Hinh không biết đang nói gì, bầu không khí xem ra rất hòa hợp.
Bên ngoài đang có người bắn pháo hoa. Tiểu Bất Điểm tiếp tục oh yeah một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế sofa kéo lấy Bánh Bao Đậu chạy ra bên ngoài xem pháo hoa.
“Ba, con cũng muốn bắn pháo hoa.” Bánh Bao Đậu lớn tiếng kêu lên.
Sở Vi cũng nhận được tiền lì xì, tất cả mọi người đều cho nhóc, bởi vì nhóc vẫn còn nhỏ nên cũng nhận được tiền mừng tuổi.
Sở Vi đưa tiền cho thím Vu. Thím Vu mỉm cười bảo nhóc tự cất đi.
Vành mắt của Sở Vi hơi nóng lên nhưng không để cho mình bật khóc, vào lúc Bánh Bao Đậu kêu lên muốn bắn pháo hoa, nhóc tự động đi ra ngoài mua một ít pháo hoa cho bọn họ.
Lúc bọn trẻ bắn pháo hoa An Phong Dương nhìn Sở Ninh Dực một cái, sau đó nói: “Đúng là một đứa trẻ biết tri ân báo đáp, nếu để lớn lên trong tình cảnh đó chắc sẽ bị hủy hoại mất.”
Sở Ninh Dực ừ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục cầm di động, không biết đang nói chuyện với ai.
Thủy An Lạc vốn đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn, nghe giọng nói không chút tâm trạng gì của Sở Ninh Dực liền quay đầu lại nhìn về phía anh: “Phát lì xì đến tận bây giờ cơ à?”
“Anh đi gọi điện thoại.” Sở Ninh Dực không đáp lời Thủy An Lạc mà đứng dậy, sau đó đi lên sân thượng.
Thủy An Lạc tò mò, có chuyện gì vậy?
Cho nên cô liền hiếu kỳ đi theo, đứng trước cửa ban công, chỉ nghe Sở Ninh Dực nói với đầu dây bên kia mấy câu “nghiêm trọng không?” “bây giờ thế nào? “tôn trọng ý kiến của nó“.
Thủy An Lạc dừng một lúc, khi nghe thấy anh hỏi “nghiêm trọng không”, chẳng hiểu sao cô lại thấy bất an.
Sở Ninh Dực cúp máy, quay đầu lại liền nhìn thấy Thủy An Lạc đang đứng ở cửa.
Thủy An Lạc đã ngẩng đầu nhìn anh, có điều hai tay không kìm được mà túm lấy góc áo.
“Điện thoại của ai vậy?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi, trong giọng nói có vài phần dè dặt.
Bởi vì cô có cảm giác, cú điện thoại này có liên quan đến cậu con trai đã rời xa cô mấy tháng qua.
...