...
Thủy An Lạc cười khanh khách nép vào lòng Sở Ninh Dực.
Chờ đến khi bọn họ về đến nhà, tin tức đã lan tràn khắp nơi.
Tin về Phong Phong đã bị đẩy xuống vị trí thứ hai trên bảng từ khóa tìm kiếm. Từ khóa James mọc sừng lên vị trí thứ nhất.
Theo tin tức, buổi lễ khai công của tòa nhà lớn nhất thành phố A còn chưa kết thúc, James đã vội vàng bỏ đi.
Thủy An Lạc xem tin tức, khóe miệng hơi cong lên, xem ra tương lai của Thủy An Kiều cũng sẽ không tốt đẹp gì rồi.
Sở Ninh Dực nhận vài cú điện thoại, nói rằng mấy thương nhân cung ứng cho tòa nhà của James đều cự tuyệt cung cấp nguyên vật liệu. Tòa nhà mới này của James có thể xây được hay không, vẫn là một câu hỏi.
Sở Ninh Dực nghịch chiếc điện thoại trong tay, cướp địa bàn của anh, cũng phải xem có thực lực đấy không.
“Chỉ dựa vào tin tức này mà nhà cung ứng đã không muốn kiếm tiền nữa rồi à?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
“Không, anh cho người thả tin đồn, tòa nhà đó sớm muộn anh cũng đoạt lại. Đám thương nhân này đâu có ngốc. Giờ bọn họ không rút ra, một khi anh nắm được mảnh đất đó, bọn họ sẽ không còn cơ hội để hợp tác với Sở Thị nữa.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Hai bút cùng vẽ, anh Sở thật âm hiểm.
“Anh có chắc sẽ đoạt lại được không? James chắc chắn sẽ không buông tay rồi, đúng chứ?” Thủy An Lạc giúp anh rót nước. Hiện giờ thím Ngô còn đang trông đám nhỏ trên lầu, bọn họ có thể nhỏ giọng bàn chút chuyện.
“Một khi nhà cung ứng đã hủy hợp đồng, hắn lấy cái gì ra để xây. Mảnh đất đó còn nằm trong tay hắn ngày nào thì ngày đó hắn lại lỗ mất một phần. Chính phủ cũng sẽ không để mặc như vậy đâu.”
“Sao anh biết bên cung ứng nhất định sẽ hủy hợp đồng?” Thủy An Lạc nghĩ, suy nghĩ của cô mãi mãi không theo kịp Sở tổng.
“Thái tử gia của thành phố A là Sở Ninh Dực anh chứ không phải James. Nếu muốn lăn lộn ở thành phố A này, đương nhiên là đừng đối đầu với anh. Em nghĩ xem trước đó tại sao anh lại nhả mảnh đất ấy ra? Anh không cho phép, đám thương nhân kia dám bàn chuyện hợp tác với James chắc? Tòa nhà của James mà không được xây dựng, vở kịch này, có lẽ mất hay rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Thảo nào lúc bị chiếm địa bàn, anh chẳng ho he gì, căn bản chẳng hề màng tới. Đây là chờ James lọt hố mà, kết quả kẻ ngu si kia đúng là nhảy vào thật, một phút mặc niệm cho hắn.
“Tiên nhân, sau này tiểu nhân sẽ theo ngài xông pha, ngài chớ có tính kế tiểu nhân đó.” Thủy An Lạc “ôm đùi”, có điều lần này là ôm cánh tay.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Chẳng lẽ trước kia em không theo bản Thái tử xông pha à?”
“Không, không, không, là từ nay về sau sẽ càng theo sát hơn.”
“Câu này có nghĩa là, trước kia đều là hư tình giả ý?”
Thủy An Lạc: “...”
“Anh Sở, anh cứ như thế em sẽ không nhịn được mà bóp chết anh đấy.” Thủy An Lạc lạnh lùng cảnh cáo.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô: “Bị em bóp chết, anh cũng cam tâm tình nguyện, nếu như em nỡ.”
Thân thể Thủy An Lạc hơi run lên, hơi nhũn ra.
Kỹ năng tán gái của anh Sở đã tiến bộ không ít rồi.
Thủy An Lạc đang định nói gì đó, liền thấy có mấy món đồ chơi lăn lông lốc từ trên lầu xuống. Một cái hai cái, tiếp theo là cả cái rương đồ chơi lăn từ trên xuống.
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, ngẩng đầu nhìn hai cô nhóc con đang ra sức đẩy một cái rương khác.
“Làm gì thế?” Thủy An Lạc nhíu mày nói, nhìn đống đồ chơi lăn trên đất.
“Con với Tiểu Bất Điểm muốn chơi trò gia đình.” Báo Bao Đậu nói xong lại cùng gắng sức với Tiểu Bất Điểm đẩy chiếc rương còn lại xuống.
“Chơi trên lầu không được à?” Thủy An Lạc đau cả đầu, kiểu này là tối lại phải dọn đến đêm rồi.
“Anh đang ở trên lầu, khinh bỉ anh ý.” Bánh Bao Đậu lẩm bẩm, đẩy đống đồ chơi xuống xong, hai cô bé liền men theo bậc thang bò xuống.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai à con lại làm gì thế?
Thím Ngô đi theo sau hai đứa nhóc, nhưng cả hai đều không cần giúp đỡ, chuyện của mình tự mình làm.
...