...
“Các người có quyền gì làm thế?” Sư Niệm đột nhiên chắn trước người Sở Húc Ninh, tức giận mở miệng hỏi.
Sở Húc Ninh giữ lấy bờ vai Sư Niệm, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng nảy, sau đó chậm rãi dang hai tay ra, tựa như một con chim ưng có thể cất cánh lao về phía trước bất cứ lúc nào.
Thình thịch...
Sư Niệm cắn chặt môi, nhìn hai gã cảnh sát ngày càng tới gần.
Sư Niệm biết hai gã cảnh sát này không phải đối thủ của Sở Húc Ninh, nhưng đằng sau bọn họ không chỉ là hai người, nếu dẫn nhiều người tới hơn nữa, hậu quả sẽ...
Cô thực sự không dám nghĩ tới.
Một bước, hai bước, ba bước...
Đến cuối cùng ngay cả hơi thở của cô cũng dừng lại.
“Reng reng reng...”
Di động của gã cảnh sát phía trước đột nhiên vang lên. Không biết bên kia nói gì, sắc mặt gã biến đổi cực nhanh, lớn tiếng đáp rõ, sau đó bước qua Sở Húc Ninh và Sư Niệm bỏ đi.
Sư Niệm thở hắt ra một hơi, chân bỗng như nhũn ra. Nếu không phải Sở Húc Ninh kịp thời ôm lấy chắc cô đã ngã ra đất rồi.
Chị Tám cũng không nhịn được mà vỗ ngực. May mà bên Lãnh Sự quán làm việc nhanh chóng hiệu quả, mới điều hai gã kia đi được.
“Mấy bà cô này không về nghỉ ngơi đi, còn ở đây xem cái gì?” Chị Tám nhìn bốn người phụ nữ đang đứng ở cửa xem trò vui, hạ lệnh đuổi khách.
Cổ Nguyệt thấy Sư Niệm không sao liền về trước.
Dương Ninh và Hà Quỳnh cũng không có hứng thú gì với chuyện này. Bọn họ và Sư Niệm không phải cùng một đẳng cấp, không cần phải quá chú ý đến chuyện của cô.
“Cái danh Ảnh Hậu của cô Triệu đúng là danh xứng với thực, trong nhà có một người, lần này đi công tác quay chương trình còn dẫn theo một người, thực sự là tiếc thay cho anh chồng quân nhân kia của cô.” Ngũ Vi cười tủm nói, nhìn về phía Sở Húc Ninh, “Có điều anh chàng này cũng đẹp trai đấy, ánh mắt của cô Triệu không tồi.” Ngũ Vi nói xong cũng xoay người trở về phòng mình.
Sư Niệm nhìn chị Tám đóng cửa lại, cười khẩy một tiếng: “Đây chính là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh trong truyền thuyết đấy hả.”
Sở Húc Ninh xoay người vào phòng, không cho kẻ khác cơ hội nhìn cho đã nghiền, đương nhiên là ngoại trừ Sư Niệm ra.
“Chị đã sớm bảo với em rồi, Ngũ Vi chẳng phải kẻ tốt lành gì đâu.” Chị Tám vỗ ngực xong lại tiếp lời: “Làm chị sợ muốn chết, sau này em đừng làm thế nữa nhé.”
Sư Niệm như không nghe thấy lời chị Tám nói mà chỉ tiếp tục câu chuyện của mình: “Trong di động của Ngũ Vi nhất định có ảnh chụp của Húc Ninh, cô ta đang chờ để bóc phốt em đấy.”
“Vậy làm sao giờ?” Chị Tám căng thẳng nói, “Chồng em không thể công khai được đúng không.”
Sư Niệm nhíu mày, quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đã khép lại, quả thật anh không thể lộ diện, nếu không thân phận của anh sẽ nhanh chóng bị điều tra ra.
“Chị Tám, chị đi nghỉ trước đi.” Sư Niệm nói xong liền xoay người quay về phòng.
Chị Tám còn định nói gì đó, Sư Niệm đã bước vào phòng.
Lúc cô đi vào, Sở Húc Ninh đang ngồi trên giường, trên đùi có một tấm chăn, bên trên đặt một chiếc laptop.
Sư Niệm vào toilet, cẩn thận lấy con chip đặt bên dưới đầu lưỡi ra, sau đó rửa sạch bằng nước, dùng khăn lau sạch vệt nước rồi mới cầm ra.
“Này...” Sư Niệm bước tới bên giường, đưa con chip cho anh, “Tần Thiếu Bạch bảo em đưa cho anh.”
Sở Húc Ninh khựng lại một lúc, nhìn con chip trong tay Sư Niệm, khóe miệng giật giật một cái.
Vậy là, trong lúc anh tranh thủ thời gian cho Tần Thiếu Bạch để anh ta mang con chip đi, kỳ thực con chip vẫn nằm trên người Sư Niệm?
Sau lưng Sở Húc Ninh thầm rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
...