...
Tân Nhạc nắm chặt hai tay mình, dường như chỉ có như vậy cô mới không run rẩy nữa.
Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn cô, thấy mặt cô bỗng chốc trắng bệch.
“Tân Nhạc, anh ủng hộ quyết định của em là bởi vì anh biết anh sẽ cùng em đối mặt với tất cả những thứ chúng ta có khả năng phải đối mặt. Có thể là như cô bé, có thể sẽ như bất cứ đứa trẻ nào ngoài kia, nhưng, chỉ cần là con của chúng ta, anh sẽ cùng em đối mặt với nó. Tân Nhạc, anh muốn giữ lại đứa bé này, là vì em muốn giữ nó lại, chứ không phải vì nó là con anh.”
Giọng Mặc Lộ Túc khá nhỏ, không biết anh sợ làm cô bé kia giật mình hay sợ hù dọa Tân Nhạc.
Nhưng cho dù giọng anh có nhỏ thế nào, Tân Nhạc vẫn bị giật mình.
Không phải vì giọng điệu, mà vì nội dung của câu nói.
Anh ấy nói: Anh muốn giữ lại đứa bé này, là vì em muốn giữ nó lại, chứ không phải vì nó là con anh.
Vì cô, cho nên, anh muốn cùng cô chấp nhận sự thật rằng con của họ không khỏe mạnh. Dù cho đứa trẻ ấy giống như cô bé kia, ngày ngày đợi chờ cái chết mà không có ý thức gì, cứ lãng phí mười năm trời trong đau khổ.
Bởi vì cô không nỡ, cho nên muốn để một đứa trẻ chịu đựng sự đau khổ chưa lường trước được, rốt cuộc là tình thương của mẹ hay một kiểu phạm tội?
Đây rõ ràng là phạm tội, một kiểu phạm tội trần trụi.
Rõ ràng anh biết, nhưng lại vẫn ủng hộ quyết định của cô.
Cho nên, Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông này đang nói với cô, anh có thể cùng cô gánh chịu sự thật của tội lỗi này.
Anh ấy, yêu mình sao?
Yêu một cách tha thiết như vậy!
“Tân Nhạc, có những câu anh không nói được, nhưng anh không biết anh lại ảnh hưởng lớn tới em, khiến em thấy bất an tới vậy.” Mặc Lộ Túc nói, lật lòng bàn tay cô lại, sau đó đan chặt tay mình vào tay cô, “Anh từng rung động với Lạc Lạc. Cô ấy hoạt bát, bất cứ lúc nào cũng năng động, cho nên anh bị thu hút. Nhưng anh đã đánh giá mình quá cao, sau khi biết cô ấy đã có con, anh lựa chọn rời đi ngay tức khắc, nếu như như thế cũng được coi là thích, thì cứ coi là thế đi.” Mặc Lộ Túc nói như thể tự trào phúng.
Nước mắt của Tân Nhạc ngấp nghé bờ mi, nhưng cô vẫn cố không để nó rơi xuống.
“Nhưng mà Tân Nhạc à, em có thực sự hiểu anh không? Nếu chỉ vì trách nhiệm, anh tội gì phải chạy tới thành phố S tìm em? Nếu em cho rằng chỉ vì anh đã quen với em và anh bắt buộc phải tìm một người vợ, cho nên anh mới tới tìm em, vậy thì em quá không hiểu anh rồi. Trước giờ anh chưa bao giờ là người để bản thân phải chịu thiệt cả. Nếu như chỉ vì anh thấy cô đơn khi gia đình tụ họp mà tìm tới em, thì em nghĩ anh nông cạn quá. Hôm Tết đó anh thực hiện hai ca phẫu thuật xuất huyết dạ dày, anh phải có bao nhiêu hơi sức mới cảm thấy cô đơn đến vậy?”
Lời của Mặc Lộ Túc, từng câu từng từ, dường như mỗi một chữ đều găm thẳng vào lòng Tân Nhạc.
Trái tim Tân Nhạc run rẩy, run rẩy không nói lên lời.
Lời của Mặc Lộ Túc, mỗi một chữ, cô đều hiểu.
Nước mắt bất ngờ rơi xuống, Mặc Lộ Túc vươn tay, dịu dàng lau đi cho cô.
“Anh cứ tưởng em hiểu được, Tân Nhạc, anh cứ tưởng em hiểu được.” Mặc Lộ Túc khe khẽ nói, nếu nghe kỹ, sẽ thấy cả chút tủi thân xen lẫn trong đó.
Tân Nhạc mím chặt môi, cô chỉ quá sợ hãi, lại không hề có chút tự tin nào.
Mặc Lộ Túc đưa tay ôm cô vào lòng, “Anh đưa em tới đây, không phải vì khuyên em bỏ đứa trẻ này, mà vì muốn nói với em, cho dù sau này cuộc đời chúng ta bị ràng buộc bởi một đứa trẻ như vậy, anh cũng sẽ kiên trì bước tiếp cùng em. Tân Nhạc, anh yêu em.”
...