...
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, khó tin nhìn Sở Ninh Dực.
"Em bảo này Sở tổng, bản lĩnh đổi trắng thay đen này của anh ở trường là hạng top đúng không?" Thủy An Lạc luyên thuyên với anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu, nhìn cô gái kiêu ngạo trong lòng, "Vậy bản lĩnh não tàn này của em ở trường chắc cũng đứng hạng top đấy nhỉ."
Thủy An Lạc: "...."
Hừ, nói không lại anh!
"Sở Ninh Dực, anh nói xem, có phải anh ra ngoài cũng từng bị người ta đánh rồi không." Cái miệng đáng ăn đòn như vậy, nhất định là từng bị tẩn rồi.
Sở Ninh Dực liếc xéo cô một cái: "Ai dám?"
Gì chứ!
Có cần phải vênh váo như vậy không!
Sở Ninh Dực nhìn gương mặt như bị táo bón của Thủy An Lạc, trong lòng hừ lạnh: Nhóc con, muốn đấu lại với anh chắc?
"Dù sao thì chuyện đàn anh, anh vẫn phải xin lỗi em!" Thủy An Lạc vẫn khăng khăng nói.
Sở Ninh Dực nhíu mày: "Ai sai?"
"Anh sai còn gì!" Thủy An Lạc nhìn anh trưng ra cái vẻ "Anh không sai" mà chỉ muốn cắn chết anh cho rồi.
Sở Ninh Dực hừ lạnh, "Em là vợ anh, đi gặp thằng đàn ông khác mà còn cãi lý nữa à?"
Thủy An Lạc thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết. Cô vươn tay xoa xoa mũi mình, sau đó đứng dậy khỏi người anh, chăm chú nhìn anh: "Nào, nào, Sở tổng, Sở thiếu, Sở gia, Sở ca, Sở tổ tông, em nghĩ hai chúng ta cần phải có một cuộc nói chuyện tử tế với nhau."
"Nếu như là vì chuyện này thì hoàn toàn không cần thiết." Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Đờ cờ mờ nhà anh!
Thủy An Lạc tức đến mức chửi tục, túm lấy gối đầu ném vào lưng anh.
Sở Ninh Dực bị đập trúng, lông mày càng nhíu chặt hơn, quay đầu lại nhìn chiếc gối đầu rớt xuống đất và cả Thủy An Lạc đang ngồi trên giường kiêu ngạo nhìn anh.
Được lắm, cô nhóc này càng ngày càng to gan rồi.
Sở Ninh Dực chậm rãi khom lưng, ngón tay thon dài từ từ chạm vào gối đầu, sau đó lại từ từ nhặt chiếc gối lên.
Thủy An Lạc không kìm được mà nuốt nước bọt, anh ấy định làm gì?
Định đánh mình nữa à?
Sở Ninh Dực dùng đôi chân thon dài bước từng bước về phía Thủy An Lạc. Cô không kìm được mà muốn lùi lại phía sau, nhưng giường bệnh cũng chỉ rộng đến thế thôi.
"Anh, anh làm gì thế?"
Sở Ninh Dực chậm rãi bước qua, đặt gối đầu sau lưng cô, sau đó hai tay chống hai bên người cô, từ từ ép cô phải nằm xuống, môi gần trong gang tấc.
Hơi thở của Thủy An Lạc từ từ trở nên đông cứng, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào chóp mũi cô, mang theo cảm giác ấm áp.
Thủy An Lạc muốn nghiêng mặt tránh né hơi thở này, nhưng không ngờ vừa ngọ nguậy cánh môi đã trượt qua môi anh.
Sở Ninh Dực nhíu mày, đột nhiên cắn lấy cánh môi anh đào của cô. Có lẽ bởi vì đang truyền dịch cho nên miệng cô có vị đắng chát, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc anh muốn đòi lại thứ mình muốn.
Nụ hôn kết thúc, Sở Ninh Dực nhìn người đang thở hổn hển dưới thân mình, trán vẫn tì lên trán cô, chậm rãi mở miệng: "Bỏ đi, đã như vậy rồi, còn nghĩ đến chuyện đó nữa."
Giọng nói của Sở Ninh Dực vô cùng bất đắc dĩ!
Rõ ràng là đang nói: Anh là muốn tốt cho em, em đã như vậy rồi, anh không đành lòng xuống tay với em!
Thủy An Lạc ngây cả người, sửng sốt, choáng váng!
Tâm trạng Sở Ninh Dực tốt vô cùng, đứng dậy vươn tay vỗ vỗ gương mặt tròn trịa của cô: "Ngoan, chờ em khỏe lại, anh Sở sẽ từ từ yêu thương em."
Yêu cái con em anh ấy!
Thủy An Lạc cảm thấy thật suy sụp, cô bị sàm sỡ rồi còn bị đùa giỡn nữa à?
Nhưng mấu chốt là, bọn họ đã làm lành chưa?
Trong lúc Thủy An Lạc còn đang định làm rõ vấn đề này với Sở Ninh Dực, cửa phòng bệnh lại được đẩy ra, động tác đứng dậy của Thủy An Lạc cũng khựng lại, nhìn người xuất hiện ở cửa, trong nháy mắt không còn tâm trạng làm gì nữa.
...