...
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn con trai đang ngủ mà vẫn còn ôm đồ chơi gọi ba. Trước kia không biết anh ở đầu, cho nên cô chỉ có thể ôm con chờ đợi. Nhưng bây giờ, cô không muốn tiếp tục chờ nữa.
[...: Bảo bối, anh đến ga rồi. ]
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đặt di động xuống ôm con ngủ.
[......: Bảo bối, tàu đến trễ một chút.]
[...: Bảo bối, em đã ngủ chưa?
[...: Bảo bối, sao giờ này mà nhà ga vẫn đông thế nhỉ?]
[...: Bảo bối, em ngủ thật đấy à?]
[....... Thật vô lương tâm, hồi trước anh toàn thức đêm với em cơ mà.]
Di động rung lên liên tục, Sở Lạc Nhất tức giận cầm di động lên, vào lúc đang định cho anh vào sổ đen liền nhìn thấy dòng cuối cùng.
Trước đây, khi bọn họ hoàn toàn không biết đối phương là ai, anh đúng là có thời gian sẽ nói chuyện với cô đến khuya.
Cho nên, vì điều này, cố nhịn, không cho anh vào sổ đen.
[Lạc Thần: Cút, đi nhặt Bình phiêu lưu của anh đi, tôi muốn đi ngủ.]
[...: Bảo bối, nhặt được em rồi, anh đâu có chơi Bình phiêu lưu nữa chứ.]
Sở Lạc Nhất: “...”
Tên này vẫn ôm di động suốt đấy à.
Sở Lạc Nhất nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ năm phút. Xem ra là đến muộn thật, thế nên Sở Lạc Nhất liền tắt máy, vứt di động lên trên bàn.
Bọn họ ở bên nhau quá dễ dàng, có những chuyện còn chưa suy nghĩ thấu đáo, vậy nên như hiện giờ cũng rất tốt.
Cố Tử Thành lên tàu hỏa, thấy Sở Lạc Nhất đã offline. Bởi vì Sở Lạc Nhất đã thiết lập dù có ẩn nick cũng có thể nhìn thấy với anh cho nên có thể thấy cô đã logout thật.
Cố Tử Thành thở dài, ngồi xuống ghế của mình. Anh mua ghế ngồi, cho nên sẽ phải ngồi cả đêm. Ngồi đối diện anh là một bà cụ già dẫn theo đứa cháu nhỏ của mình. Thằng bé đại khái năm sáu tuổi, lớn hơn Tiểu Quỷ Quỷ một chút.
Thằng nhóc rất nghịch ngợm, liên tục chạy tới chạy lui. Người trên tàu hầu như đã ngủ hết. Bà của nhóc vẫn liên tục khuyên nhóc giữ yên lặng.
“Ngại quá, thằng ranh này bướng lắm.” Cụ bà vội vàng xin lỗi hành khách xung quanh, kéo đứa nhóc ngồi lên đùi, bởi vì không mua được vé giường nằm nên bà cũng chỉ có thể mang theo đứa cháu ngồi như vậy chín tiếng đồng hồ, “Đồng chí đi đâu vậy?”
“Thành phố Jạ.”
“Kết hôn chưa?” Bà cụ nghe vậy, mắt sáng ngời.
“Bà ơi, bà đừng nghĩ đến chuyện giới thiệu đối tượng cho bác nữa được không?” Thằng nhóc kia khinh khỉnh nói.
“Kết hôn rồi ạ.” Tuy còn chưa lấy giấy kết hôn nhưng trong lòng anh, Sở Lạc Nhất đã là vợ anh từ lâu rồi.
Bà cụ có chút hụt hẫng, “Vậy đã có con chưa?”
“Sắp được ba tuổi rồi ạ.” Nghĩ đến con trai, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, không biết sáng mai có khóc nữa không.
Bà cụ à một tiếng, thấy cháu trai đã mệt liền dỗ cậu nhóc đi ngủ.
Cố Tử Thành dựa vào ghế, nhìn cậu nhóc kia từ từ thiếp đi, không ngoan bằng con anh!
Đây gần như là việc so sánh mà bất cứ người cha người mẹ nào đều sẽ làm, tốt nhất vẫn luôn là con mình, ngay cả Cổ Tử Thành anh cũng không ngoại lệ.
Ba năm, sẽ rất nhanh!
Cố Tử Thành nghiêm túc nói với bản thân, chí ít anh vẫn có thể về thăm hai mẹ con họ đã là tốt lắm rồi.
Cố Tử Thành nghĩ vậy lại móc di động ra.
[.....: Bảo bối, đối diện anh có một đứa nhóc sáu tuổi, không đẹp bằng con trai anh.]
[......: Bảo bối, tàu đi qua núi rồi, khoảng hai tiếng nữa là tới nơi.]
[.....: Bảo bối, anh sắp đến nơi rồi, em vẫn chưa dậy à? ]
Cho dù biết cô không nhìn thấy, nhưng anh vẫn muốn nói cho cô biết, không hề cảm thấy mấy câu này của mình ấu trĩ đến thế nào.
...