Chương 2390: Bánh bao rau độc miệng login [7]


...

Ánh mắt của Sở Ninh Dực lướt qua tất cả các nhân viên cấp cao, nhìn đến mức bọn họ đều phải cúi đầu không dám nói lời nào nữa.

“Mấy ngày nay tôi quay trở lại công ty, bao nhiêu vấn đề xảy ra, tôi không nói thì các người lại càng không cảm thấy cần kiêng dè gì nữa rồi đúng không?” Giọng nói của Sở Ninh Dực lại càng lạnh lùng hơn.

“Trừ hết thưởng cuối năm của tất cả mọi người, nửa năm nay những ai tay chân không sạch sẽ thì tự mình xin từ chức, đừng để công ty phải động tay vào, William, trước sáu giờ tối mai đưa danh sách nhân viên từ chức cho tôi.” Sở Ninh Dực dặn dò trợ lí đặc biệt xong liền bế con bỏ đi.

Bánh Bao Rau vẫn chăm chú nhìn ba mình từ đầu tới giờ, chẳng thèm để ý tới mọi người trong buổi tiệc ai vui ai buồn làm gì.

Lúc lên xe, Sở Ninh Dực đặt Bánh Bao Rau vào ghế trẻ em, sau đó xoa lên gương mặt bé bỏng của nhóc, “Bị ba dọa sợ rồi hả?”

Bánh Bao Rau lắc đầu, “Làm sai thì nên bị phạt ạ.” Bánh Bao Rau nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực hài lòng gật đầu, “Con quyết đoán hơn anh còn nhiều, về nhà thôi.”

Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, Bánh Bao Rau có vẻ giống anh hơn một chút, Tiểu Bảo Bối thuộc kiểu người khẩu xà tâm phật, tuy kiểu người này có lẽ sẽ có năng lực hơn, nhưng trong mặt quản lí công ty thì kiểu như Bánh Bao Rau vẫn thích hợp hơn.

Lúc Sở Ninh Dực về đến nhà thì Cố Thanh Trần đã ở đó rồi, hơn nữa nhìn cái dáng vẻ này chắc đã kể hết mọi chuyện cho Thủy An Lạc nghe rồi.

Thủy An Lạc đón lấy Bánh Bao Rau, cởi áo khoác của nhóc ra rồi ném lên sofa, sau đó liền bế nhóc vào phòng ăn, “Anh làm gì em không quan tâm, nhưng anh cũng không thể không để thằng bé ăn cơm thế chứ?”

Sở Ninh Dực nhướn mày, lại đá Cố Thanh Trần một cái, “Em chịu ra khỏi cửa rồi đấy hả? Mấy hôm trước dì còn gọi điện cho anh khóc lóc kêu là anh em không chịu về nhà, chuyện này là sao hả?”

Cố Thanh Trần ôm gối, ăn đồ ăn vặt của Bánh Bao Đậu, xem tivi, bực bội nói: “Về nhà làm gì? Để xem mắt à?”

“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Sở Ninh Dực cau mày, “Đã hơn bao mấy tuổi đầu rồi, không biết nghĩ cho dì à?”

“Sao anh giống y mẹ em thế nhỉ, phiền chết đi được.” Cố Thanh Trần nói xong liền quăng luôn đồ ăn vặt xuống, thay giày xách túi lên, “Chị dâu, em đi đây, hôm nay anh em thật sự đã bị một em gái ngực bự đùa giỡn đó.”

“Không phải nói ăn tối đã sao?” Lúc Thủy An Lạc đi ra thì Cố Thành Trần đã vẫy tay đi mất rồi, Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, “Anh... Thôi bỏ đi, nói rồi anh cũng không hiểu.” Thủy An Lạc nói xong lại quay lại cho con trai ăn cơm.

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh thì sao chứ? Anh có cảm thấy anh bị làm sao đâu?

Sở Ninh Dực đứng dậy đi vào phòng ăn, Bánh Bao Rau bị đói thật rồi, vì mẹ đút gì bé cũng ăn cả.

Thủy An Lạc lườm anh, “Anh có muốn chỉnh lí công ty cũng không thể cho con trai anh trước đã được sao?

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu con trai mình, “Lần này anh trở về, nội bộ công ty xảy ra quá nhiều vấn đề, nên nhân cô hội trong buổi tiệc tất niên của công ty anh xử sạch đám người đó luôn.”

Thủy An Lạc đút cho Bánh Bao Rau một thìa cháo, còn Bánh Bao Rau thì tự cầm thìa ăn cơm, nhưng nhóc vẫn nhìn về phía ba mẹ mình suốt.

“Em biết ngay mà, lần trước người bên phòng phim ảnh gọi điện cho anh mà không có gì anh cũng nổi điên lên, hóa ra là nín nhịn ở đây, lần này Sở Thị muốn thay một lượng máu lớn luôn hả?” Thủy An Lạc gắp thức ăn rồi bỏ vào miệng cho Bánh Bao Rao.

Sở Ninh Dực gõ gõ lên bàn rồi gật đầu, anh lấy giấy ăn ra lau miệng cho Bánh Bao Rau, Bánh Bao Rau lại hài lòng ăn cơm tiếp.

“Trước đây đã muốn thay rồi, nhưng vẫn chưa tìm được lí do thích hợp thôi.”

“Thế nên cái cô Christine gì gì đó kia là bia đỡ đạn à?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.

...