...
“Anh trai thật đáng ghét!” Bánh Bao Đậu lớn tiếng hét lên, hoàn toàn bị chọc tức đến bùng phát.
Thủy An Lạc vỗ vỗ sau lưng Bánh Bao Đậu để an ủi tâm hồn bé nhỏ đáng thương của con gái: “Anh nói đùa với con thôi ấy mà.”
“Anh ấy chưa bao giờ nói dối cả! Anh trai đáng ghét! Em muốn tuyệt giao với anh ba ngày!” Bánh Bao Đậu hầm hè nói rồi chôn đầu trong lòng Thủy An Lạc.
Ba ngày, con giỏi quá rồi đấy.
Thủy An Lạc cố gắng nhịn cười, cô sợ sẽ làm tổn thương trái tim mong manh của con gái.
“Bao Đậu là em gái của con đấy.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói.
“Chẳng lẽ mẹ muốn con nói dối à?” Bánh Bao Rau dừng bước rồi quay đầu nhìn mẹ mình một cách chăm chú.
Thủy An Lạc: “...”
Thật ra con có thể không nói gì cơ mà, thật sự có thể làm vậy đấy.
Lúc Thủy An Lạc dắt ba đứa bé về thì Sở Ninh Dực đã tắm rửa xong xuôi.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn ra bên ngoài nhưng lại bị Sở Ninh Dực nắm đầu xoay lại: “Chân bị thương cũng không ngăn được em chạy ra ngoài, nhìn cái gì đấy hả?”
“Hai người nói chuyện xong rồi à?” Thủy An Lạc hỏi.
Sở Ninh Dực đón lấy con gái đang ôm trái tim thủy tinh vỡ nát. Bánh Bao Đậu lập tức ôm lấy ba mình rồi kể lể cho ba nghe chuyện anh trai quá đáng đến mức nào, cần ăn đòn ra sao, khiến bé đau lòng đến cỡ nào.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn con trai nhỏ đang bước vào nhà lắm, sao con trai anh lại chọc tức em gái thế này?
Tiểu Bảo Bối cũng vào phòng tắm, không thèm can dự vào cuộc chiến của hai đứa em của nhóc.
Ba đứa nhóc tắm xong, Bánh Bao Rau bò lên giường của mình, trước khi ngủ nhóc còn suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi, bọn con phải gọi em bé trong bụng bà ngoại là cậu ạ?”
Bánh Bao Rau nói xong thì chân mày cũng nhíu lại, đó cũng là một vấn đề đấy.
Tiểu Bảo Bối dừng một chút, rõ ràng là nhóc cũng vẫn chưa ý thức được đến chuyện này.
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn đứa con trai đột nhiên bị kinh sợ của mình, cuối cùng chỉ có thể nói: “Theo lẽ thường mà nói thì đúng là như vậy.”
Bánh Bao Rau: “...”
Bánh Bao Rau quả quyết nằm xuống đi ngủ, nhóc cần yên tĩnh, nếu không sẽ khóc mất.
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn trời, trong nháy mắt nhóc cảm thấy cuộc đời này thật vô vọng.
Mãi cho đến khi lũ trẻ đều ngủ cả rồi, Thủy An Lạc mới nằm xuống nhìn trần nhà, cuộc đời cô cũng vô vọng luôn rồi.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực nằm xuống bên cạnh mình, cô hỏi: “Rốt cuộc đã nói chuyện thế nào rồi?”
“Không có gì tiến triển.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa gối hai tay xuống dưới cổ của mình, tuy rằng lúc mới đầu là anh chiếm lợi thế, nhưng sau đó lại bị Lạc Vân lấy lại quyền chủ động.
Thủy An Lạc xoay người nằm dựa vào lòng Sở Ninh Dực: “Anh đang nghi ngờ chuyện gì? Ba Lạc của em có liên quan gì đến chuyện này?”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khắc rõ mấy chữ to đùng “em muốn nhiều chuyện” của vợ ngốc nhà mình. Anh nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Nhất định là có liên quan gì đó, chỉ là hiện giờ còn chưa biết được là liên quan thế nào thôi.”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô nhớ tới lời anh từng nói: “Người của căn cứ? Hay là nằm vùng?”
Sở Ninh Dực lắc đầu, cả tối nay, điều duy nhất mà anh có thể lấy được đó chính là lời hứa của Lạc Vân, ông nói sẽ không tham dự vào chuyện này.
Mà đây cũng chính là những gì Lạc Vân muốn nói cho anh biết.
Thế nên xét cho cùng thì ngày hôm nay không có chút tiến triển nào cả.
“Ngủ đi.” Sở Ninh Dực nói rồi kéo chăn, đắp lại cho cô.
Thủy An Lạc khẽ ngọ nguậy chui vào lòng anh, sau đó vòng tay qua ôm lấy hông của Sở Ninh Dực: “Hôm nay mẹ có nói vài lời với em khiến em cảm thấy rất bất an. Bao Đậu giờ đang thế này, em chỉ sợ con bé sau này cũng có mắt tím như em.”
Chuyện Long tộc chỉ là mê tín không thể tin được, thế nhưng người của Long gia lại có gen mắt tím di truyền, đây quả thực là điều mà khoa học không thể giải thích nổi.
...