...
Triệu Uyển Uyển nhìn dáng vẻ dè dặt của Sư Niệm, lại nghĩ tới vẻ dịu dàng khi nhắc tới cô trước lúc đi, không hiểu hai đứa này bị làm sao nữa?
“Rất ổn, nó còn dặn dì không được làm phiền con nghỉ ngơi. Dì thấy nó đi vội lắm. Con cũng biết mà, nếu quân doanh đã có lệnh, họ cũng không làm cách nào khác được, ba con cũng thế mà.” Triệu Uyển Uyển nói xong, ra hiệu cho cô uống hết cốc nước.
Sư Niệm nghe tới mấy chữ rất ổn, cô thực sự không hiểu từ rất ổn đó có nghĩa gì, nhưng nghe lời Triệu Uyển Uyển nói, cô vẫn thả lỏng hơn. Hoặc nói cách khác, chắc anh ấy không giận như cô nghĩ.
Sư Niệm uống xong, Triệu Uyển Uyển đón lấy cái cốc, “Mau dậy đi, dì nấu cơm trưa rồi, dậy ăn cơm thôi.”
“Vâng.” Sư Niệm gật đầu, nhìn Triệu Uyển Uyển đi ra ngoài.
Haizz, anh đi rồi, lần diễn tập quân sự này ít nhất phải một tháng, cũng có nghĩa là trong một tháng này cô không thể nào liên hệ với anh được, không có cách nào giải thích vấn đề này được.
Sư Niệm hòa hoãn lại. Khi cơ thể không còn quá đau đớn nữa, cô mới vào phòng tắm tắm rửa.
Ban công ngoài phòng tắm còn treo nguyên quần áo của họ cùng tấm ga giường đã được giặt sạch, quần áo có lẽ được giặt bằng máy, vì đã khô gần hết rồi, ga giường vẫn còn vết nước đọng, được giặt tay mới thế.
Giặt tay...
Sư Niệm nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt nhỏ của cô lại đỏ lên.
Anh giặt ga giường, chắc chắn chủ yếu là giặt chỗ đó.
Nghĩ tới cảnh anh nắm thứ gì đó của cô trong tay, Sư Niệm chỉ muốn cắm thẳng đầu xuống bồn rửa mặt. Trong cốc đánh răng cắm hai chiếc bàn chải, chắc là cái anh mới lấy ra, đầu bàn chải còn hướng vào nhau. Hồi ở quân doanh cô hay đặt bàn chải như thế, Sở Húc Ninh nói rằng đặt bàn chải như thế không vệ sinh, nhưng qua vài lần, anh cũng không buồn chỉnh lại nữa.
Khóe miệng Sư Niệm khẽ cong lên, có lẽ qua những điều này cô có thể thấy anh cũng không giận cô như cô nghĩ.
Sư Niệm cầm bàn chải lên chải răng, rửa mặt xong xuôi mới mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Triệu Uyển Uyển đang bưng đồ ăn trưa ra. Sư Niệm ngồi thẳng xuống bàn, “Con đói sắp chết rồi.”
Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn như ma đói đầu thai mà dở khóc dở cười, sau đó ngồi xuống phía đối diện, “Một mình con ở quân doanh thì làm thế nào?”
“Sở Húc Ninh mua cơm về cho con.” Sư Niệm nói rất hùng hồn. Nếu không lần này Sở Húc Ninh đã chẳng phải đưa cô về đây, anh sợ cô chết đói ở quân doanh mà.
Cô vợ này mà chết đói rồi thì không có cô vợ thứ hai đâu.
Triệu Uyển Uyển nghẹn họng. Cô thấy Sở Húc Ninh đối xử với Sư Niệm rất tốt, nhưng cô không ngờ rằng Sở Húc Ninh còn phải tự tay mua cơm về cho cô cháu gái nhà mình.
“Lúc anh ấy không bận lắm thì quay về nhà nấu nướng, lúc bận thì mua cơm từ nhà ăn cho con.” Sư Niệm bồi thêm một câu. Bây giờ nghĩ lại, cô đến quân doanh mà không hề chăm sóc cho Sở Húc Ninh, ngược lại chỉ rước thêm việc cho anh thôi.
Vậy mà anh chưa hề cằn nhằn oán trách điều gì.
Ồ...
Nghĩ như vậy, sao cô cứ thấy người không biết tốt xấu là mình nhỉ.
“Dì ơi, con muốn học nấu ăn.” Sư Niệm cắn cắn đầu đũa nghiêm túc nói.
Triệu Uyển Uyển gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho cô, “Năm đó ba con đã bảo con phải học nấu ăn bao nhiêu lần con có chịu học đâu.”
“Không giống nhau mà dì.” Sư Niệm lí nhí đáp lại, lúc đó cô luôn cho rằng vì cô có dì luôn cưng chiều mình, nhưng bây giờ cô cần phải chăm sóc cho một người đàn ông khác.
...