Chương 3208: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh [1]


...

Sở Lạc Duy liếc Sở Vị một cái, cất điện thoại đi: “Về thôi.”

“Tôi nghĩ chắc giờ Vi Nhã đang nói tốt cho cậu với chú Tư đấy.” Sở Vị chậc lưỡi, tên tiểu nhân nham hiểm này, làm gì có người cha này thích con gái mình nói tốt người đàn ông khác trước mặt mình, tên này đúng là cố ý mà.

Sở Lạc Duy khẽ nhướng mày, nhưng không phản bác lại lời của Sở Vi.

Cái cậu cần là chính là điều này, ai bảo Phong Phong tự dưng lại ra chiêu đó, đánh một nhát làm cậu không kịp trở tay.

Vốn cậu định sẽ để cô xuất hiện trước công chúng vào ngày kết hôn, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều sẽ nói hóa ra cô ấy là con gái của Phong Phong, chứ không phải hóa ra cô ấy là vợ của Sở Lạc Duy.

Hừm, cái này khác biệt lớn lắm đấy.

Vậy nên Sở Lạc Duy cảm thấy rất có thành kiến với cách làm này của ba vợ, là vô cùng thành kiến mới đúng.

Vì chuyện hôm nay quá đặc biệt nên mọi người ở Thẩm Tâm Viên đều đi làm thì về sớm, đi học thì tan sớm, nói chung là đều xuất hiện ở nhà sớm nhất có thể.

Phong Phong nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa, lại ngoảnh lại nhìn hai đứa trẻ đang chơi game trong nhà.

“Sao thế? Muốn đàm phán gì với tôi à?”

Phong Phong vừa dứt lời đã bị An Phong Dương ngoắc cổ lôi ra ngoài, Sở Ninh Dực cũng đi theo sau.

Cố Tử Triệt ngoài ra, rồi lại quay ra nhìn Kiều Vi Nhã: “Bác Cả với bác Ba làm sao thế?”

Kiều Vị Nhã liếc một cái rồi lại chơi game tiếp: “Mau lên, em chết rồi kìa!”

Sao nào, muốn đàm phán với người đàn ông đưa ra quyết định đường đột à, hay muốn thế nào? Năm giờ chiều trời vẫn còn rất sáng.

Sở Ninh Dực ngồi trong chòi nghỉ mát, An Phong Dương đánh giá Phong Phong: “Vì một Kiều Nhã Nguyễn cậu cũng chịu chơi thật đấy nhỉ? Tính nửa đời còn lại chỉ ở nhà trông con như vậy thôi hả?”

Phong Phong cau mày, ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực: “Các cậu tưởng làm cha dễ lắm à? Mấy cậu trong nhà không có trẻ con không hiểu được đâu.”

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, đạp luôn cho anh một phát.

“Nói nghiêm túc đấy, cậu có cần phải hy sinh lớn như vậy không? Đây là nghề nghiệp cả đời này của cậu rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Phong Phong hơi dừng lại, xoay xoay cốc nước trong tay, nói: “Nói nghiêm túc mà, tôi cảm thấy dù có thành công trong sự nghiệp đến đâu đi nữa, nhưng nếu như cái tôi đánh mất là chúng thì tôi cũng chỉ là kẻ thất bại thối. Ít nhất nếu sự nghiệp thất bại thì cá nhân Phong Phong vẫn được xem là thành công, chứ nếu không thì những điều tôi mất đi còn nhiều hơn những điều đạt được nhiều.”

Phong Phong nói rất nghiêm túc, An Phong Dương cau mày lại ngồi xuống cạnh anh.

“Thật ra nghề diễn viên cũng chẳng khác quân nhân là mấy, công việc này không giống với nghề của các cậu, các cậu sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca, chứ nhìn tôi xem có khác gì quân nhân không, cho nên kiểu gì cũng phải có người hy sinh chứ?” Phong Phong nói xong lại nhìn họ, “Chuyện này tôi thật sự đã nghĩ rất kỹ rồi, rút lui thì rút lui thôi, không hối hận.”

Phong Phong nói xong lại cúi đầu xoay xoay cái cốc.

“Hừ, Kiều Nhã Nguyễn chưa từng nghĩ tới việc muốn cởi bộ quân trang đó ra, bao năm nay cậu đánh đổi vì gia đình này còn ít hả?” Sở Ninh Dực phụt cười.

“Không thì sao giờ?” Phong Phong cười khẽ, “Kiểu gì thì cũng phải có một người phải đánh đổi mà. Năm ấy là tôi đã bức cô ấy rời đi. Nhưng vào lúc tôi lạc lõng nhất, cô ấy lại chủ động trở về bên tôi. Tôi đã nói với chính mình rằng cả đời này tôi đều nợ cô ấy, tôi phải đối xử tốt với cô ấy rồi.”

An Phong Dương thở dài, vỗ vỗ lên vai anh, cũng không khuyên nhủ gì thêm nữa.

...