...
Lúc Thủy An Lạc biết được chuyện Mặc Lộ Túc bị đuổi ra khỏi cửa liền cuống đến mức đi vòng vòng trong nhà.
Sở Ninh Dực bị bóng hình qua lại của cô làm cho chóng mặt nên nhịn không được phải ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, nói: “Không ngủ đi còn làm cái gì thế hả?”
Thủy An Lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực, sau đó sà tới rồi túm chặt lấy cánh tay của anh: “Em muốn đến thành phố S!”
“Lại lên cơn thần kinh cái gì thế?” Mấy hôm nay Sở Ninh Dực mới hiếm khi có cơ hội được ở nhà nghỉ ngơi, ấy vậy mà vợ ngốc còn muốn quậy như vậy nữa nên Sở tổng bày tỏ, cô nhóc này thật sự cần ăn đòn.
Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực một cái rồi dứt khoát ngồi xuống cạnh anh: “Em họ của anh đã bị đuổi ra ngoài rồi đó! Đuổi ra ngoài rồi!”
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn vợ ngốc đang kích động của mình: “Chẳng phải chỉ là bị đuổi ra ngoài thôi sao, em kích động cái gì?”
Thủy An Lạc trợn trắng mắt rồi hơi nghiêng nghiêng đầu của mình, sau khi cô nghĩ nghĩ một chút liền nói: “Em cảm thấy có lẽ lần này đàn anh là thật lòng đấy, nếu không thì sao anh ấy có thể làm chuyện như vậy được, bị người ta đuổi mà vẫn còn lưu luyến, có khi bây giờ đang đáng thương ngồi dưới lầu ấy chứ.”
“Cái đó gọi là đáng đời.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, rồi nhìn vợ mình đang nhấp nhổm không yên: “Không vui sao?”
Thủy An Lạc: “...”
Trước đây khi anh Sở nói mấy câu như vậy thì đều sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra, vì thế Thủy An Lạc lập tức đứng dậy khỏi giường: “Em đi tắm!”
Sở Ninh Dực cười mắng một câu nhát gan rồi tiếp tục xem tài liệu.
Thủy An Lạc mà đã có tư tưởng muốn đến thành phố S thì ai cũng đừng hòng ngăn được, vậy nên sau khi Sở Ninh Dực đi làm, Thủy An Lạc lập tức đem con trai lớn của mình quăng đến quân doanh, sau đó cúi đầu nhìn hai đứa bé song sinh.
Bánh Bao Đậu cùng Bánh Bao Rau kề vai đứng nhìn người mẹ đang đi tới đi lui của mình, Bánh Bao Đậu hơi run run ôm lấy cánh tay của anh trai: “Mẹ thật là đáng sợ quá đi.”
Bánh Bao Rau nhìn em gái rồi lại ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Nhóc bày tỏ nhóc cũng cảm thấy như vậy, chỉ có điều là thái độ của bạn học Bánh Bao Rau lúc này vẫn rất là bình tĩnh.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì thì mẹ cứ nói đi, mẹ như vậy đáng sợ lắm!” Bánh Bao Rau quyết định nói thẳng.
Thủy An Lạc ngồi xổm xuống rồi nhéo nhéo hai khuôn mặt nhỏ nhắn kia: “Con nói xem, tại sao hai đứa lại đáng yêu như vậy chứ. Chú của các con có thể cướp được bà xã về tay hay không đành phải nhờ đến các con rồi!”
Hai cái bánh bao quay sang nhìn nhau, mẹ lại lên cơn dở hơi gì rồi?
Con trai và con gái của cô đáng yêu như vậy cho nên Thủy An Lạc không tin rằng không thể giải quyết được chuyện ba mẹ của Tân Nhạc, một khi đã bắt được ba mẹ của Tân Nhạc thì cái gì cũng đều dễ nói.
Vậy nên Thủy An Lạc không chỉ đơn giản là muốn tới đó mà là muốn mang cả hai đứa con theo cùng.
Ngày mai là thứ bảy, lại vừa đúng là Tết ông Công ông Táo, chung quy cũng là một lý do tốt cho nên Thủy An Lạc quyết định sáng mai sẽ bay qua thành phố S.
Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau xác nhận một lần nữa là mẹ điên thật rồi, hy vọng ba có thể tan tầm nhanh nhanh một chút, nếu không... mẹ như thế này thật khủng khiếp quá đi mất.
***
Tại thành phố S xa xôi, Tân Nhạc vẫn chưa rời giường, lại càng không biết cô bạn của mình đã nhanh chóng quyết định muốn hóng hớt nhiều chuyện.
Sáng sớm Thương Huy đã gọi điện đến cho Tân Nhạc, nói cho cô biết anh ta sẽ đến đón cô đi họp lớp.
Tân Nhạc vẫn còn đang ngủ, nghe Thương Huy nói chuyện cũng chỉ ậm ừ vài câu rồi ngủ tiếp, mãi cho đến khi Thương Huy đến tận nơi đón người thì mới thực sự tỉnh lại.
Chuyện họp lớp là thật, chỉ là không có bạn học nào tới thông báo cho cô mà thôi. Bọn họ nhắn cho cô trên Wechat, vậy nên Tân Nhạc cũng không tính là lừa mẹ của mình.
Thương Huy tới đón Tân Nhạc, người vui vẻ nhất không ai khác chính là mẹ Tân. Bà cực kì thỏa mãn với anh chàng Thương Huy này.
Đến lúc Tân Nhạc chuẩn bị xong xuôi thì dường như mẹ Tân đã xem Thương Huy như con trai ruột của mình. Cô nhịn không được phải trợn mắt rồi nói một câu với mẹ mình, sau đó rời đi.
...