...
“Bà có thấy ai tới nhà mà tới tay không không, như vậy chẳng quá là tát vào mặt anh Sở nhà tôi à? Người ta mà lại thiếu chút tiền quà này chắc?” Thủy An Lạc hất cằm chỉ Sở Ninh Dực đang xách quà.
Khu nhà này cũng đã hơi cũ rồi nên thang máy cũng hơi xập xệ.
Lúc Sở Ninh Dực bước vào liền nhíu mày lại, theo bản năng liền đứng vào giữa thang máy.
Còn Bánh Bao Rau thì dúi đầu vào lòng mẹ luôn.
Thủy An Lạc: “...”
Hai cái tên mắc bệnh sạch sẽ này đúng là không ai bằng được cả.
“Tân Nhạc, đừng để ý nhé, hai người này bị bệnh đấy.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói.
Sở Ninh Dực và Bánh Bao Rau đồng thời nổi giận, hung hăng nhìn về phía Thủy An Lạc.
Tân Nhạc đương nhiên không sẽ để ý. Cô hiểu mức độ sạch sẽ của hai người này mà.
Sau khi tới nhà Tân Nhạc rồi, mẹ Tân biết Bánh Bao Đậu sắp tới, còn cố tình xuống nhà mua đồ ăn vặt cho bé con vì nhà họ không có trẻ con.
Chỉ có điều lúc hai ông bà thấy Bánh Bao Rau thì bất ngờ, nghe thấy hai cái bánh bao chào bà ngọt xớt khiến tim mẹ Nhạc cũng nhũn cả ra.
“Bà ơi đây là anh trai của con, tên là Sở Lạc Duy, bọn con bằng tuổi nhau ạ.” Bánh Bao Đậu cười tít mắt giới thiệu anh trai cho mẹ Nhạc.
Ba Nhạc vẫn nhìn hai đứa nhỏ, rõ ràng là rất vui, chỉ có điều vì ông là đàn ông nên cũng không tỏ nhiều thái độ, nhưng lại nhìn sang Sở Ninh Dực: “Ngài Sở đến đây thật vinh hạnh cho chúng tôi quá, sao còn mang quà tới nữa chứ.”
“Chuyện nên làm thôi ạ.” Sở Ninh Dực khẽ gật đầu. Anh đặt đồ lên bàn, không tỏ ra thân thiết nhưng cũng không quá xa cách.
“Mời anh ngồi.” Ba Nhạc mời Sở Ninh Dực ngồi xuống.
“Chú không cần khách khí đâu, Lạc Lạc có quan hệ rất tốt với Tân Nhạc, sau này cũng là...” Sở Ninh Dực nói, nhưng lại nhanh chóng sửa lại, “Sau đó cũng là đồng nghiệp làm chung viện. Lạc Lạc làm việc hơi đoảng, đều là nhờ Tân Nhạc chăm sóc cô ấy cả ạ.”
Thủy An Lạc không thể không nói, anh Sở đúng là chuyển đề tài cực nhanh, cô thực sự cho rằng câu tiếp theo của Sở Ninh Dực sẽ là “sau này cũng là người một nhà” ấy chứ.
Tân Dương thấy hai đứa trẻ giống y hệt nhau cũng thích. Đáng tiếc mẹ cậu chỉ mua đồ cho Bánh Bao Đậu, Tân Dương liền hào phòng mang mô hình súng và xe tăng của mình ra. Bánh Bao Rau cũng rất vui, còn nói cảm ơn chú nữa.
Tân Nhạc ngồi trên sofa nhìn lũ trẻ con, “Chậc, chậc, chậc, đống kia bình thường ngay cả tôi cũng không được động vào đâu, hôm nay nó còn tự mình cầm ra nữa kìa.”
Thủy An Lạc nhìn ra, thảm cũng là thảm mới, nhà Tân Nhạc không có trẻ con, tất nhiên cũng sẽ không có những thứ như thảm hay đồ chơi trẻ con gì.
Thủy An Lạc tựa vào vai Tân Nhạc: “Bà bảo mẹ bà mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Tôi biết đâu, hai ông bà ăn cơm xong liền ra ngoài, lúc về ôm một đống đồ tôi mới biết là ông bà ra ngoài mua đồ cho Bánh Bao Đậu đấy chứ.” Tân Nhạc đáp lại.
“Chắc mẹ bà nghĩ tới đứa nhỏ kia của bà rồi.” Thủy An Lạc nói, lại thấy sắc mặt Tân Nhạc thoáng thay đổi.
Tân nhạc ôm chặt lấy gối trong lòng, “Đều đã qua cả rồi, có gì mà nghĩ với không nghĩ tới đâu, đứa nhỏ không sinh ra cũng tốt, đỡ phải theo tôi chịu tội.”
Thủy An Lạc thở dài, nhìn về phía mẹ Tân Nhạc đang chơi cùng Bánh Bao Đậu, “Dì, nếu dì thích Phong Phong thì sau này cháu sẽ lấy thêm chữ ký của anh ấy cho dì. Sau này dì tới thành phố A cháu cũng có thể đưa dì đi gặp anh ấy.”
“Ai ya, thế thì tốt quá, dì thích chàng trai đó lắm, đẹp trai còn biết chăm sóc gia đình nữa.” Mẹ Nhạc cười ha hả nói.
Tân Dương giật mình, ngẩng đầu nhìn chị cậu. Sao cậu lại cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một cơ hội được gặp thần tượng thế nhỉ?
...