...
Kiều Vi Nhã nghĩ, quả nhiên là tác phong của cậu Hai nhà họ Sở, không để mình phải chịu thiệt dù chỉ một chút.
Cũng phải nói rằng cô Bạch Phi kia đã tác oai tác quái ở trường quá lâu rồi, cho nên cô ta chỉ coi Sở Lạc Duy như một cậu ấm nhà giàu bình thường, mà không ngờ được rằng cậu không chỉ là một cậu ấm nhà giàu bình thường, lại còn là một cậu ấm hẹp hòi có thù sẽ báo không biết thương hoa tiếc ngọc.
Kiều Vi Nhã nghĩ, nhìn nhìn xung quanh, “Sở Vi với Bánh Bao Đậu đâu rồi?”
Nghe cô nhắc tới Sở Vi, Sở Lạc Duy khẽ hừ một tiếng, sau đó quả quyết quay người bước đi.
“Này, hỏi cậu đó, sao lại bất lịch sự quá vậy?” Kiều Vi Nhã tức giận nói, sau đó đuổi theo.
Sở Lạc Duy dường như biết cô sẽ đuổi theo, cho nên bước chân cũng không nhanh lắm.
Kiều Vi Nhã đuổi kịp rồi đi bên cạnh cậu, “Tối nay cậu đi đâu thế? Lại là tiệc rượu của giới kinh doanh à?”
“Không phải, liên quan đến chuyện kịch bản.” Giọng của Sở Lạc Duy không lớn, nhưng vẫn đảm bảo rằng cô có thể nghe rõ ràng.
Quả nhiên, nghe thấy kịch bản, Kiều Vi Nhã lập tức phấn chấn hẳn, nói to, “Tôi đi chứ, chuyện này tôi nhất định phải đi.” Nếu không cô sẽ luôn thấy mình nợ người này.
Sở Lạc Duy nhướng mày, dường như đây chính là kết quả mà cậu muốn, cũng biết rằng kết quả nhất định sẽ như vậy.
Dù sao, cậu hiểu Kiều Vi Nhã hơn cả hiểu chính mình, cậu nắm rõ tính cách của cô trong lòng bàn tay.
Sau khi Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã rời đi, Sở Lạc Nhất và Sở Vi mới từ nhà ăn đi ra.
“Em còn tưởng anh trai em sẽ đánh người ta cơ.” Dù sao thì với tính cách của anh trai cô, không phải có vẻ không tốt, mà là thực sự không tốt, kém hơn ba cô vài phần thôi.
Sở Vi gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Nhưng Sở Vi thấy câu đó của cậu hai cũng đủ cho đàn chị kia thảm hại rồi. Ít nhất là đến trước khi tốt nghiệp, đàn chị kia không còn cách nào sống yên ổn ở trường nữa.
“Tốt nhất là hội trưởng hội học sinh không nghĩ như vậy, nếu không thì thực sự phải thương cho cả anh ta nữa mất.” Sở Lạc Nhất nói, lại nhìn về phía Sở Vi, “Anh vẫn chưa quay về sao?”
Sở Vi nghĩ ngợi, quay về cũng không sang nhà đối diện, có thể về được.
“Những điều anh nói với em, em phải nhớ đấy, gần đây đừng tranh chấp với Mạch Thụy, không đến ba ngày là có thể cho em một lời giải thích về chuyện này rồi.” Sở Vi dặn dò thêm lần nữa.
“Em biết rồi, cứ làm như em thiếu hiểu biết như cô ta vậy.” Sở Lạc Nhất nói, đi cùng Sở Vi ra ngoài, “Đưa em về trước đi.”
Sở Vi: “...”
Sở Vi lái xe đưa Sở Lạc Nhất về. Cô lên xe rồi mà vẫn còn hỏi, “Các anh định làm gì vậy?”
“Không phải bọn anh định làm gì, là chú định làm gì. Trước đó chú có bảo anh tìm mấy tài khoản bôi nhọ nghiêm trọng nhất về em.”
“Ồ, hack máy tính của người đó, lấy trộm tài khoản, sau đó bán lại tài khoản cho vợ kẻ đó.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt.
Sở Vi: “...”
“Có vẻ như nghiêm trọng hơn cả thế này đấy.” Sở Vi chịu trách nhiệm nói, “Anh không cho rằng chú sẽ làm chuyện đơn giản như thế đâu.”
Sở Lạc Nhất chớp mắt, nghĩ ngợi, nói vậy cũng có lý, dù sao cô chỉ cần đợi xem kịch hay là được.
Sau khi Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã về đến nhà, Kiều Vi Nhã đẩy người ra, nằm thẳng cẳng lên ghế sofa, “Đói chết mất thôi, đợi cậu mấy tiếng đồng hồ, chưa ăn được miếng cơm nào luôn.”
Sở Lạc Duy nhìn cô, xoay người đi vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn một cái, “Sở Vi chưa về, gọi đồ về ăn đi.” Cậu Hai dứt khoát quyết định.
Dù sao thì bảo cậu Hai nhà họ Sở nấu cơm ấy à?
Nghĩ nhiều quá, không có chuyện đó đâu!
Kiều Vi Nhã ngồi thẳng lưng dậy, chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy, “Cậu có ý gì? Ra ngoài gặp người ta mà không ăn cơm à?”
...