...
Có ngoài ý muốn không?
Có ngạc nhiên không?
Có vui không?
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn Anh Xinh Trai của mình đang đắc ý, anh đúng là biết biết đùa.
Nhưng mà Sở Ninh Dực quang minh chính đại ở trước mặt mọi người nói ra thân phận của Lưu Tiểu Băng quả thực đúng là ngoài dự liệu của của cô, nhưng cũng là trong dự liệu.
Dù sao thì Sở Ninh Dực chính là người như vậy.
Bất ngờ, kinh hỉ, hài lòng!
[Kiều Nhã Nguyễn: Con bà nó, Sở tổng quá trâu, này mà cũng được luôn! Lưu đê tiện kia chắc chắn không ngờ Sở tổng sẽ dứt khoát quẳng cô ta ra ngoài ánh sáng như vậy.
[Tân Nhạc: Đúng đúng, tôi cũng bị dọa đây! Vừa nãy Mặc Lộ Túc còn sửng sốt một chút, chắc anh ấy cũng không ngờ Sở tổng lại nói thẳng ra thân phận của Lưu Tiểu Băng.]
Trên phát sóng trực tiếp trên mạng có người xưng là bác sĩ của Sở Thị bình luận, vừa mới đi kiểm tra thông tin của Thủy An Lạc thì thấy thật sự cô đã làm một trăm hai mươi bảy ca phẫu thuật, năm lần phẫu thuật lớn.
Khu bình luận khá là náo nhiệt, Thủy An Lạc cầm di động lướt weibo thì thấy cơ bản mọi người đang bàn luận về vấn đề này, thậm chí weibo của cô còn bắt đầu có fan theo dõi, lại nói đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực ra mặt, hóa ra là để cho vợ mình hả giận, đời trước Thủy An Lạc đã cứu cả vũ trụ hay sao nên mới có thể được gả cho Sở Ninh Dực.
“Sở phu nhân đúng là khiến người ta ước ao! Tôi nghĩ sau hôm nay thì có lẽ tất cả con gái ở cái thành phố A này đều có cảm giác như mình bị thất tình.”
“Tôi nghĩ là bọn họ đã cảm thấy mình thất tình từ lâu rồi, dù sao tôi cũng kết hôn cũng đã được mấy năm.” Sở Ninh Dực hiếm khi nói được một câu vui đùa.
“Rất hiếm khi thấy Sở tông dẫn Sở phu nhân tham dự những buổi tụ hội ở công ty.” MC nói.
“Lẽ nào có phu nhân đẹp như vậy mà không muốn cất giấu sao?” Sở Ninh Dực nói đương nhiên: “Tôi vẫn không cảm thấy rằng tôi cần đem quan hệ của chúng tôi bày ra trước mặt mọi người! Dù sao đây cũng là chuyện riêng nhưng đại khái là có người còn không rõ ràng lắm, tôi đã kết hôn rồi, chuyện đó không liên quan gì đến ai cả, chỉ là vì tôi yêu cô gái đó, yêu đến mức không có cô ấy thì tôi cũng không còn lý do để tồn tại.”
Thủy An Lạc dựa vào sofa, viền mắt hơi đỏ lên mà nhìn người đàn ông nghiêm túc trong tivi.
“Tất cả mọi người đều cho rằng mọi thứ của vợ tôi đều là do tôi đưa cho cô ấy. Cô ấy chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được rồi! Thế nhưng tôi muốn nói rằng, chính cô ấy đã cho tôi lý do để tôi tồn tại!” Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn nhưng cực kỳ nghiêm túc: “Vậy nên xin đừng nói với tôi là cô ấy vô dụng, nói cô ấy là ký sinh trùng, đừng tự cho mình là đúng rồi làm bất cứ chuyện gì khiến cô ấy tổn thương, nếu không... đây chính là kết quả!”
Sở Ninh Dực nói rồi đứng lên: “Cho dù ngày hôm nay có thân bại danh liệt thì tôi cũng nghĩ người ta tự làm tự chịu!” Nói xong, anh lại nhìn về phía dưới đài: “Còn có về phần tin tức của Phong Phong thì tôi hy vọng mọi người nghĩ cho kỹ trước khi đưa tin, là ai đang bảo vệ quốc gia này, đừng làm cho người khác tổn thương lại còn tạo ra những phiền phức vớ vẩn cho quân bộ!” Sở Ninh Dực nói rồi quyết đoán xoay người rời đi.
Thế nhưng lúc này dưới đài lại im lặng phăng phắc.
Ai là người đang bảo vệ quốc gia này?
Là những quân nhân còn đang bị thương.
Thế còn bọn họ thì sao, bọn họ đang làm cái gì?
Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế sofa, nhìn bóng lưng dần biến mất của người đàn ông kia.
Chính cô ấy đã cho tôi lý do để tôi tồn tại.
Thủy An Lạc cứ nghĩ mãi về những lời này, nhất định Sở Ninh Dực không biết rằng lý do để cô tồn lại chính là vì có thể gặp được anh.
Cuộc phỏng vấn kết thúc sau lời kết của An Phong Dương, không để tình cảnh rời vào tràng xấu hổ. Dù sao thì mục đích tới đây của An Phong Dương cũng chỉ là vì không để tình cảnh trở nên xấu hổ mà thôi.
Sau khi Sở Ninh Dực rời đi lại gặp được Lưu Tiểu Băng dáng vẻ bình tĩnh đang đứng sau sân khấu. Trán của cô ta mướt mát mồ hôi như thể là cô ta vừa mới chạy tới.
...