...
Trong khu gia đình không giống với bên ngoài, không có những người bận bịu với công việc, hầu hết họ đều là người nhà của quân nhân, rất ít người có việc ở đây.
Trời tháng tư ở thành phố A cũng được coi là nóng, cho nên Tiểu Bảo Bối chỉ mặc một cái quần yếm nhỏ bằng vải mỏng và áo phông. Thủy An Lạc đội thêm cái mũ quả dưa lên đầu con trai, đảm bảo đẹp trai xuất sắc.
Xuống dưới lầu, Thủy An Lạc thả con trai xuống, giờ nhìn Tiểu Bảo Bối mặc dù cứ như thể sắp ngã tới nơi nhưng thật ra nhóc cũng đi rất vững rồi.
Tiểu Bảo Bối hoàn toàn không sợ người lạ. Trong sân có mấy đứa bé tầm bảy, tám tuổi đang chơi mà nhóc cũng không sợ, hai cái chân ngắn ngủn lạch bạch chạy tới.
“Ui chao, con cái nhà ai đây mà đáng yêu thế này!!!” Một cô bác nào đó đang nói chuyện với người khác bỗng hô lên.
Tiểu Bảo Bối nghe thấy có người hô lên thì dừng chân lại rồi ngoảnh đầu nhìn qua.
Một đôi mắt to tròn sáng lấp lánh lập tức đánh bại trái tim của ba bà cô kia. Cuối cùng bọn họ không kìm nổi mà phải ngồi xổm xuống để đùa nhóc.
“Cháu là con nhà nào thế?”
Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, ngón tay nhỏ xíu chỉ chỉ Thủy An Lạc đứng cách đó không xa rồi tỏ ra đáng yêu nói: “Ma ma, mama~” Ý của nhóc là, mẹ đang ở bên kia, nhóc là con của mẹ.
Nhóm bà cô kia lập tức quay đầu, lúc này bọn họ mới trông thấy Thủy An Lạc.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, quả nhiên cô không hề có cảm giác tồn tại mà, còn chẳng bằng con trai nhà mình nữa.
“Cô là con gái của Sư đoàn trưởng Thủy hả!” Một bà cô hơi lớn tuổi thốt lên, bởi vì chồng của cô ta là chính ủy của của Thủy Mặc Vân cho nên vẫn biết được ít nhiều.
Thủy An Lạc lễ phép gật đầu chào hỏi với bọn họ.
Nhóm bà cô kia nhìn cô, rồi lại nhìn cái bụng đã hơi nhô ra của Thủy An Lạc thì nói: “Ui chao, lại có thai nhanh như vậy sao?”
Lần này thì nụ cười của Thủy An Lạc cũng có chút xấu hổ. Cô không muốn bàn luận chuyện này với mấy người này.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối lắc lư chạy tới ôm chân Thủy An Lạc, nhóc chỉ vào mấy anh chị đang chơi đùa bên kia, nói: “Chơi, chơi~”
“Con đi chơi với các anh chị đi, mẹ ở đây trông con.” Thủy An Lạc ngồi xổm xuống rồi xoa xoa khuôn mặt bánh bao của con trai.
Tiểu Bảo Bối quay đầu nhìn mấy anh chị bên kia rồi lại quay đầu nhìn mẹ mình, cuối cùng xoay người lắc mông đi qua.
“Đứa bé này thông minh thật đấy, đã được bao tuổi rồi?”
“Được một tuổi rồi ạ.” Thủy An Lạc mỉm cười nói.
“Trung tá Hồng đã về rồi đấy à?” Một người đột nhiên cười nói.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên thì trông thấy một người phụ nữ đã ngoài ba mươi mặc quân trang thẳng thớm, mũ kẹp dưới nách, mái tóc được cắt ngắn trông rất lão luyện.
Dáng dấp của người này không thể nói là đẹp, chỉ có thể nói là khỏe mạnh.
Vị Trung tá kia khẽ gật đầu, rồi lại nhìn Thủy An Lạc: “Là người nhà mới dọn đến à?”
Ngay cả ăn nói cũng chẳng dễ nghe, Thủy An Lạc âm thầm đánh giá trong lòng.
“Đây là con gái của Sư đoàn trưởng Thủy đấy!” Một người nào đó tốt bụng giải thích.
Thủy An Lạc thấy Trung tá kia biến sắc thì tim liền đập thịch một tiếng. Thảo nào cô nghe giọng người này có chút quen tai, lẽ nào chính là nữ sĩ quan hôm đó đưa cơm cho ba cô?
Thủy An Lạc nhìn người này từ trên xuống dưới một lượt, dáng người thì kém mẹ cô quá nhiều, dung mạo thì hoàn toàn không thể so sánh, về tính cách thì thôi khỏi phải bàn.
Cho nên ý kiến chọn người này làm mẹ kế bị Thủy An Lạc dứt khoát bóp chết.
“Cô chính là con gái của Thủ trưởng sao?” Sắc mặt của Trung tá có chút khó coi.
Thủy An Lạc hơi cong môi, sau đó gọi về phía Tiểu Bảo Bối đang vểnh mông không biết đang làm cái gì kia: “Tiểu Bảo Bối! Chúng ta phải về thôi, ông ngoại gọi ăn cơm rồi!”
...