Chương 2382: Cậu là cướp đấy hả? [9]


...

Bánh Bao Rau xuống khỏi sofa, từ từ đi tới chỗ Tiểu Bất Điểm, liếc cô bé một cái, “Cậu qua đây tôi trả lại ngọc cho cậu, cậu cũng trả lại ngọc cho tôi đi.” Nói xong Bánh Bao Rau kiêu ngạo đi thẳng lên lầu.

Tiểu Bất Điểm “í” một tiếng rồi nhanh chân chạy theo, hoàn toàn quên mất một sự thật rằng mẹ mình vẫn còn đang bế người khác.

Tiểu Bảo Bối đưa tay lên day day hai đầu lông mày nhỏ của mình, chiêu này của em trai tốt thật, rất tốt, cực tốt.

Kiều Nhã Nguyễn bảo thím Vu đi nghỉ rồi cúi nhìn Bánh Bao Đậu trong lòng, sau đó lại bảo Tiểu Bảo Bối đi nghỉ. Cô con gái rượu này của Thủy An Lạc bị Sở tổng chiều đến mức không thể đỡ nổi nữa rồi. Cô thấy bên này đèn vẫn còn sáng liền biết vị tổ tông này vẫn chưa ngủ, cho nên dù Phong Phong bất mãn cô vẫn ôm gái sắp ngủ của mình sang đây.

Quả nhiên, vừa vào tới nơi liền thấy bé con này đang khóc lóc.

Tiểu Bảo Bối đi tới khẽ gật với mẹ nuôi, “Mẹ nuôi ngủ ngon.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đi lên nhà, rồi lại bế ngay Bánh Bao Đậu ra, “Đi ngủ thôi, mẹ nuôi ôm con nào ngủ.”

Bánh Bao Đậu lầm bầm gọi mẹ một hồi, cuối cùng không bao lâu sau đã bám vào áo trước ngực Kiều Nhã Nguyễn ngủ mất.

Trong phòng trên lầu, Bánh Bao Rau vào phòng ba mẹ lấy miếng ngọc ra đưa cho Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm vui sướng nhận lấy, còn Bánh Bao Rau thì vẫn nhìn cô bé như thể đang nói: Trả lại ngọc của tôi cho tôi đi.

Tiểu Bất Điểm có chút không vui, vội cái gì chứ, chờ bé đeo ngọc của bé lên đã thì có sao.

Tiểu Bất Điểm từ từ đeo vào, miếng ngọc của Bánh Bao Rau cũng vẫn đang đeo trên cổ bé.

“Cậu là đàn ông con trai, đeo vòng làm gì.” Tiểu Bất Điểm nổi lên ý đồ nói.

Bánh Bao Rau lạnh lùng hừ một tiếng, “Mẹ tôi nói rồi, cái đó để giữ lại cho vợ tương lai của tôi, mau trả lại cho tôi đi!”

Bánh Bao Rau vừa dứt lời, Tiểu Bất Điểm liền nổi quạu, “Cậu đòi lại chỉ là để đưa cho người khác thôi á, thế thì còn lâu tôi mới trả lại cho cậu.”

Tức chết bé rồi, tức chết bé mất thôi, cái bánh bao nát này lại vì muốn tặng cho người khác nên mới đòi bé là sao chứ!

Nhưng Tiểu Bất Điểm hoàn toàn không hề ý thức được rằng, người ta nói là để lại cho vợ, giờ bé khăng khăng giữ lại chẳng phải là thừa nhận mình là vợ người ta rồi hay sao?

Ánh mắt của Bánh Bao Rau càng lạnh lùng hơn, còn nhỏ như thế mà đã bắt chước được y hệt ánh mắt lạnh lùng của ba mình rồi.

Tiểu Bất Điểm nhét cả hai miếng ngọc vào trong áo mình rồi lại nhìn Bánh Bao Rau với vẻ đắc ý.

Bánh Bao Rau nheo mắt lại, “Cậu là cướp đấy à?”

“Tôi có là thổ phỉ cậu cũng không thể làm được gì tôi đâu.” Tiểu Bất Điểm làm mặt quỷ với Bánh Bao Rau, sau đó liền trèo lên cái giường lớn của nhóc, “Ngủ thôi, ngủ thôi.”

“Cút về nhà cậu mà ngủ.” Bánh Bao Rau nhìn con bé đang bò lên giường mình, cau mày nói.

“Mẹ tôi đang bế em cậu nên không thể bế tôi được, tôi còn chưa nói gì thì thôi sao cậu lắm điều thế hả.” Tiểu Bất Điểm xì một tiếng rồi chui tọt luôn vào trong chăn.

Bánh Bao Rau trèo lên giường, kéo kéo chăn của mình, “Mau về nhà cậu đi.”

“Sao con người cậu lại như thế nhỉ?” Tiểu Bất Điểm ngồi bật dậy, “Có muốn ngủ nữa không đây, cậu đuổi tôi về thì gọi mẹ tôi tới đây đi, tới lúc đó để Bánh Bao Đậu khóc cho các người phiền chết luôn.”

Bánh Bao Rau: “...”

Hình như đây đúng là vấn đề thật.

Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, nằm xuống ngủ tiếp, dù sao thì bé cũng thắng rồi~

Bánh Bao Rau còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ tới khả năng khóc lóc của em gái nhóc, nhóc đành lựa chọn từ bỏ.

Lần này, Tiểu Bất Điểm toàn thắng rồi!

...