Chương 1468: Tình hết vs duyên tàn [12]


...

Phong Phong muốn giơ tay lên nhưng lại có cảm giác cánh tay mình nặng ngàn cân.

Lời của mẹ anh ta giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim của anh ta, cũng đâm thẳng vào tim của Kiều Nhã Nguyễn.

“Sở tổng, cảm ơn anh đã tới đây cứu tôi.” Kiều Nhã Nguyễn vờ tỏ ra thả lỏng nói.

Cô cứ tưởng rằng chỉ cần tranh chấp với bà ta vài câu là có thể rời đi, đáng tiếc lại có người không muốn cho cô đi.

May mà Sở Ninh Dực đã tới.

“Lạc Lạc vẫn chưa tỉnh, một lát nữa An Tam sẽ tới, tôi về bệnh viện trước.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Bởi vì Kiều Nhã Nguyễn là người mà Thủy An Lạc quan tâm nhất cho nên anh không thể không tới.

Kiều Nhã Nguyễn cũng tự biết như vậy, đây cũng chính là điều khiến cô hâm mộ Thủy An Lạc nhất.

Một nguời đàn ông có thể vì thích một người con gái mà cũng để ý những người mà người con gái ấy quan tâm.

Sau khi mọi chuyện chấm dứt, An Phong Dương liền đi tới. Anh thấy Kiều Nhã Nguyễn không có việc gì rồi mới nhìn về phía người đàn bà vẫn đang gào thét không thể kiện giống như phát điên kia.

“Đi thôi.” An Phong Dương thất vọng nhìn Phong Phong một cái rồi mới đỡ Kiều Nhã Nguyễn rời đi.

“Sư Hạ Dương, cảm ơn anh!” Lần đầu tiên Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói cảm ơn người này.

Sư Hạ Dương khẽ gật đầu, sau đó lại gật đầu một cái với Sở Ninh Dực rồi mới rời khỏi đây.

“Cậu ta không thể kiện mẹ được, không thể kiện mẹ được!!!” Mẹ Phong túm lấy áo của Phong Phong rồi tru tréo kêu lên.

Bà ta là quý tộc, làm sao bà ta có thể bị kiện được chứ?

Phong Phong liếc nhìn mẹ mình một cái, ánh mắt lạnh lẽo. Trước khi Kiều Nhã Nguyễn rời đi còn chẳng buồn nhìn đến anh ta một cái.

“Phong phu nhân, bà sẽ liên tục bị kiện thôi, sáng mai bà cứ đọc báo thì sẽ biết! Giờ tôi hoàn toàn đoạn tuyệt quan quan hệ với bà, với Phong gia! Như vậy chắc là bà đủ hài lòng rồi chứ!” Phong Phong nói rồi đặt tài liệu trong tay vào tay mẹ mình, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đoạn tuyệt quan hệ?

Mẹ Phong lắc mạnh đầu, không được, tuyệt đối không thể được, không thể!

Mẹ Phong lập tức xoay người túm lấy cánh tay của Phong Phong: “Con là con của mẹ, con sẽ không làm như vậy! Con tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Mẹ hiểu con mà, sao con có thể...”

Phong Phong giằng mạnh tay Phong phu nhân ra, sau đó không nói một lời mà xoay người đi thẳng.

Giờ đã quá muộn rồi nên An Phong Dương không đưa Kiều Nhã Nguyễn về nhà cô mà đưa về nhà của mình.

Mân Hinh đang chờ ở nhà, vừa mới thấy An Phong Dương đỡ Kiều Nhã Nguyễn đi vào liền hỏi: “Không có việc gì chứ? Em tra thấy giờ Phong phu nhân vẫn đang ở đó, em còn tưởng mọi người vẫn chưa quay về cơ.”

Mân Hinh vừa nói vừa vội vàng đỡ Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống.

An Phong Dương đi lấy rượu thuốc chữa thương mang tới. Mân Hinh cẩn thận đặt chân của Kiều Nhã Nguyễn lên chân của mình rồi nói: “Chị biết ngay là kiểu đàn bà như Phong phu nhân đó sẽ không từ bỏ ý đồ một cách dễ dàng như vậy mà!”

Hai chân của Kiều Nhã Nguyễn đau dữ dội, cánh tay của cô cũng đau vì bị hai gã đàn ông kia bẻ.

“Như vậy cũng tốt chị à, ít nhất cũng khiến em hoàn toàn tuyệt vọng.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói.

Mặc dù anh ta có bảo vệ cô nhưng không hề dùng hết sức, việc này cô vẫn nhìn ra được.

Phong phu nhân nói rất đúng, anh ta sẽ không vì cô mà đối địch với ba của mình, bởi vì đối với anh ta cô không quan trọng đến mức như vậy.

Mân Hinh nghe giọng điệu buồn thảm của Kiều Nhã Nguyễn thì quay đầu nhìn sang An Phong Dương.

An Phong Dương đặt nước nóng lên bàn rồi ngồi xuống đối diện.

“Sáng mai các tân binh sẽ rời đi, em cũng muốn đi sao?”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu. Cô dựa vào ghế sofa nhìn Mân Hinh đang bôi thuốc cho mình: “Em không cần thiết phải ở lại đây nữa rồi.”

An Phong Dương gật đầu: “Cũng tốt, hiện giờ Phong Tứ cũng không hiểu cậu ta muốn làm cái gì. Hơn nữa cũng chưa biết được Phong gia sẽ trả thù em thế nào. Em không cần lo cho chú với dì, có anh ở đây thì Phong gia cũng không dám làm gì hai người họ đâu.”

“Anh, em cảm ơn!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nhắm hai mắt của mình lại.

Bắt đầu từ đêm nay, cô và Phong Phong đã chính thức coi như hết duyên rồi.

...