Chương 1872: Sở tổng gặp phải nữ lưu manh [6]


...

Trong cuộc họp, Sở Ninh Dực rất ít khi lên tiếng mà chỉ nghe là nhiều, ánh mắt anh liên tục liếc về phía đồng hồ hiển thị trên góc dưới của màn hình máy tính.

“Gần đây áp lực của dư luận rất lớn, đa phần là về Phong Phong, có lẽ buổi công chiếu đầu tiên của tác phẩm mới này cũng sẽ bị ảnh hưởng!” Trưởng phòng quan hệ công chúng nói.

“Buổi công chiếu đầu tiên là lúc nào?” Rốt cuộc Sở Ninh Dực cũng lên tiếng.

“Theo kế hoạch là vào kỳ nghỉ đông.”

“Nghỉ đông?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, “Không sao cả.” Không cần chờ tới kỳ nghỉ đông thì chuyện này đã có thể giải quyết xong rồi.

“Ba đếm ngược thời gian đi!” Bánh Bao Đậu chạy tới cửa rồi kêu một tiếng, sau đó lại chạy ra ngoài.

Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên, mới có hai tiếng năm mươi phút, chắc chắn cô ngốc kia cố tình đây!

Tập thể những quản lý cấp cao đều sửng sốt khi thấy khuôn mặt thâm trầm suốt hai tiếng của tổng giám đốc lúc này lại đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa còn là nụ cười bất đắc dĩ.

“Tiếp tục đi.” Sở Ninh Dực thu lại nụ cười trên mặt mình.

“Đã có vài diễn viên muốn hủy hợp đồng với Sở Thị rồi.” Trưởng phòng điện ảnh và truyền hình nhíu mày nói.

“Cứ hủy đi, nhớ rõ phải đòi phí vi phạm hợp đồng.” Sở Ninh Dực vẫn không thèm để ý.

“Ba! Cảnh cáo đếm ngược lần thứ hai nè!” Bánh Bao Đậu cưỡi xe của mình chạy một vòng rồi quay lại.

Sở Ninh Dực hơi hơi cúi đầu, năm mươi mốt phút.

Thế này là muốn mỗi phút lại nhắc một lần đấy hả?

“Tổng giám đốc, chuyện này tôi cảm thấy nhanh nhanh xử lý thì tốt hơn, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty. Hiện nay công ty của James đã nhiều lần tung ra tin tức cá nhân của Phong Phong, cứ thế này chúng ta sẽ rất bị động.”

“Chỉnh lý lại đống tin đó đi, về sau còn phải dùng làm chứng cứ nữa!” Sở Ninh Dực nói xong thì thấy Bánh Bao Đậu lại cưỡi xe đẩy chạy tới.

“Ba! Cảnh cáo đếm ngược lần thứ ba nè!”

Sở Ninh Dực dở khóc dở cười bóp lấy cái trán của mình: “Hôm nay dừng lại ở đây trước đã.”

Làm gì có chuyện đám quản lý cấp cao này không nghe thấy giọng của Công chúa nhỏ, hóa ra tổng giám nhà bọn họ còn bị hạn chế thời gian nữa, thật là đen đủi.

Không thể không nói, phu nhân của tổng giám đốc quả nhiên rất lợi hại.

Sở Ninh Dực tắt video nhưng không ra ngoài ngay lập tức. Anh nhìn Bánh Bao Đậu cứ chạy đi chạy lại đây cảnh cáo, có vẻ như thế này cũng không tệ.

Bánh Bao Đậu cảnh cáo mười lần thì cưỡi xe chạy về.

“Mẹ, ba không nghe lời, đã mười lần rồi!” Bánh Bao Đậu chu chu cái miệng nhỏ nói.

Bánh Bao Rau lười biếng ngẩng đầu lên nhìn mẹ rồi lại nhìn em gái, nhóc chỉ muốn nói là hai người này thật nhàm chán.

“Mẹ mua cho con sách có chữ đi!” Bánh Bao Rau đột nhiên nói. Nhóc không muốn xem sách tranh nữa đâu.

Thủy An Lạc chớp mắt: “Con trai, con còn chưa được ba tuổi nữa, chưa cần biết chữ!” Như thế thì cô sẽ cảm thấy rất áp lực, cả nhà toàn người học giỏi có mỗi mình cô dốt là sao.

“Ở nhà quá buồn chán!” Bánh Bao Rau đưa ra đáp án.

Thủy An Lạc đột nhiên đứng phắt dậy. Cô phải đến phòng làm việc! Bị anh Sở đả kích thì cũng thôi đi, dù sao anh cũng lớn hơn cô, thế nhưng bị con trai đả kích thì cô không thể tiếp thu được.

Thủy An Lạc đi tới cửa phòng, nhìn người đàn ông đang ngồi trước máy tính: “Hề, ba tiếng rồi, nên kết thúc rồi chứ hả?!”

Sở Ninh Dực làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.

Thủy An Lạc nhướng mày rồi đứng thẳng người đi vào, sau đó dứt khoát đóng máy tính lại: “Ba tiếng!”

Rốt cuộc Sở Ninh Dực cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Thủy An Lạc rồi nhàn nhạt nói: “Anh đang bàn công việc với Mân Hinh.”

Thủy An Lạc lập tức mở máy tính xách tay của anh ra, sau đó xoay người rời đi như thể chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Sở Ninh Dực khẽ cười. Anh nhìn tin nhắn cuối cùng mà Mân Hinh gửi tới rồi sau đó đóng máy tính lại.

“Em cũng chuẩn giờ đấy nhỉ?” Sở Ninh Dực điều khiển xe lăn đi vòng ra ngoài.

Thủy An Lạc chống tay ở hai bên thành xe lăn của anh, một tay còn khẽ nâng cằm của Sở Ninh Dực lên, trông lưu manh vô cùng.

...