...
Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nhìn cô, một cuộc gọi cũng không gọi cho anh, cô nhóc này còn không phải não tàn, không đúng, là đầu óc bị úng nước thì là cái gì nữa?
Cho nên, hai người họ hoàn toàn không nói cùng một trọng điểm.
“Sở Ninh Dực, người như anh có xuống địa ngục cũng là người đầu tiên bị rút lưỡi.” Thủy An Lạc áp chế cơn giận của mình, cô mà nổi điên lên thì cô sẽ là người thua.
“Bản thiếu gia đây chưa bao giờ tin vào địa ngục thì rút đầu lưỡi ở đâu ra, hơn nữa, bản thiếu gia đây, cho dù có đi cũng là đến thiên đường. Yên tâm, đến lúc đó bản thiếu gia nhất định sẽ đưa em theo.” Sở Ninh Dực trả lời đầy vẻ tất nhiên.
Thủy An Lạc tức hộc cả máu. Cô quả nhiên còn kém con trai nhiều lắm. Con trai và Sở Ninh Dực mà đấu với nhau thì Sở Ninh Dực chỉ có nước thua. Thế mà cô đấu với anh thì lại hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng nào thế này.
Thủy An Lạc ăn sáng trong cơn bực bội, vừa qua bảy giờ một cái, cô cáu kỉnh nói: “Em đi đây.”
“Để anh đưa em đi.”
“Không cần!” Thủy An Lạc kiêu căng từ chối, cô không muốn lên xe rồi cũng bị anh làm cho tức chết.
“Tiện đường thôi, anh có chút chuyện cần làm ở gần đó.” Sở Ninh Dực mỉm cười mở miệng nói, lướt qua cô bước đi.
Thủy An Lạc tức giận âm thầm chửi tên tiểu nhân trong lòng, trên đó nhất định phải đề tên Sở Ninh Dực.
Lên trên xe, lần này cho dù Sở Ninh Dực có trêu cô thế nào, Thủy An Lạc đều giữ nguyên trạng thái “Em không nói gì thì anh sẽ không thể nào đả kích em được“.
Tám giờ đúng, xe đỗ trước cửa bệnh viện. Thủy An Lạc xuống xe vẫn quay về phía anh làm một cái mặt quỷ rồi mới xoay người chạy vào bệnh viện.
Tâm trạng của Sở Ninh Dực vẫn rất tốt, thấy cô cười là anh có thể yên tâm được rồi.
“Quay về công ty đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Chú Sở sửng sốt một chút, chẳng phải nói có việc ở đây sao? Nhưng ông cũng không dám hỏi mà quay xe lại luôn.
Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng biến mất trong bệnh viện, không nói có việc, cô nhóc kia sao có thể cho anh đưa đi được?
Thủy An Lạc bước vào trong bệnh viện, điều đầu tiên chính là phải đối mặt với những ánh mắt từ bốn phương tám hướng và cả tiếng bàn tán thì thầm.
Cô bước vào trong thang máy, quay đầu lại nhìn đám người vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cũng chẳng thèm để ý nữa.
Phòng làm việc mà cô dùng khi còn thực tập đã bị thu hồi lại, cho nên cô chỉ có thể đứng ở cửa phòng làm việc của Kiều Tuệ Hòa chờ bà đến.
“Ai da, sao tổ tông này lại đến đây thế này? Lần này lại định đày đọa ai nữa đây?”
“Đi nhanh lên đi, đừng để bị phân công hướng dẫn cho cô ta, tôi sợ cô ta lắm.”
Thủy An Lạc nhìn hai người bác sĩ đi như bay qua mình, nói không để ý cũng là giả, dù sao cũng đâu ai muốn bị người ta tránh như tránh tà.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thỉnh thoảng có những lời bàn tán thổi qua tai, nhưng cô vẫn chỉ cúi đầu.
“Tại sao không phản bác lại?”
Giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên. Thủy An Lạc ngẩng đầu, thấy Kiều Tuệ Hòa đang khoác một chiếc áo choàng màu đen đứng trước mặt cô. Cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau đó mới mở miệng nói: “Không cần thiết.”
“Bởi vì bọn họ đang nói sự thật?” Kiều Tuệ Hòa cười khẩy.
Thủy An Lạc cúi đầu, người nhà họ Sở, ai cũng thích nói trúng tim đen của người khác.
Thủy An Lạc hít sâu, sau đó ngẩng đầu, “Viện trưởng Kiều, từ hôm nay cháu sẽ...”
“Vào đi.” Không chờ cô nói hết lời, Kiều Tuệ Hòa đã mở cửa bước vào.
Bàn tay đang xách balo của Thủy An Lạc thoáng siết chặt, sau đó xoay người đi theo.
Có điều cô vừa mới bước vào, Sở Ninh Dực đã bước từ khúc ngoặt ra.
Chú Sở đứng đằng sau Sở Ninh Dực. Bọn họ đi được một đoạn, thiếu gia lại muốn quay lại, vừa vào bệnh viện đã nghe thấy thiếu phu nhân bị người khác nói này nói nọ, nhưng cô trước sau vẫn im lặng chẳng nói lại một lời.
...