...
Đoàn trưởng đoàn Hai dừng lại một chút rồi buông tay của mình xuống: “Tôi biết rồi, chị dâu nghĩ như vậy cũng bình thường, trở về rồi tôi sẽ tiếp tục làm công tác tư tưởng với cô ấy.”
Trong suốt toàn bộ cuộc trò chuyện Sở Húc Ninh đều không lên tiếng, chỉ im lặng uống trà.
Nhìn Sư Niệm như vậy có vẻ hẹp hòi nhưng đây mới chính xác là cách để bảo vệ bản thân mình tốt nhất, không cần phải vì bất cứ ai mà để chính mình bị oan uổng, chẳng phải vì ai mà đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh khốn cùng, Sư Niệm lại càng không.
Đoàn trưởng đoàn Hai về, Sư Niệm biết có lẽ anh ta về sẽ lại cãi nhau với vợ nhà mình một trận, thế nhưng còn có thể trách ai được chứ?
Sư Niệm đi qua đóng cửa lại rồi quay lại nhìn Sở Húc Ninh đang ngồi trên sofa: “Có phải anh cảm thấy em rất xấu tính không. Tất cả mọi người đều đã tới xin lỗi rồi mà em vẫn không buông tha cho đám phụ nữ kia?”
Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Sư Niệm, sau đó nhướng mày, nói: “Sao lại nói như vậy?”
“Đàn ông các anh chẳng phải đều thích mấy kiểu con gái hiền lành dịu dàng đó sao? Dẫu có phải chịu thiệt thòi mà vẫn cười cười nói không có việc gì hết.” Sư Niệm thỏ thẻ nói.
Sở Húc Ninh cầm chén nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình: “Nếu như anh nghe không lầm thì cái mà em vừa nói không gọi là dịu dàng lương thiện mà là gọi là ngu ngốc! Em đang bảo vệ quyền lợi của mình, làm như vậy không có gì là sai cả!”
Sở Húc Ninh nói xong Sư Niệm liền bật cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Nhìn xem, đây chính là người đàn ông mà cô thích, một người đàn ông hoàn toàn có suy nghĩ tương đồng với cô.
Sở Húc Ninh nhìn cô gái vui vẻ chỉ vì chút chuyện nhỏ này thầm nghĩ, cô quả thật là một cô gái dễ thỏa mãn. Sở Húc Ninh cầm chén nước đứng dậy: “Tối hôm nay anh có chút việc bận, em cứ ngủ trước đi.”
Sư Niệm gật đầu. Trước khi bắt đầu diễn tập quân sự, những cán bộ cấp chỉ huy như anh thật sự rất bận rộn, thế cho nên Sư Niệm cũng không hỏi gì mà chỉ ôm lấy anh rồi hôn một cái, sau khi nói chúc ngủ ngon thì chạy biến.
Sở Húc Ninh nhìn cánh cửa phòng ngủ đã được đóng lại nhịn không được bật cười, sau đó mới đi về phía phòng làm việc.
Có Sư Niệm rồi, cuộc sống của anh không chỉ còn mỗi hai màu đen và trắng nữa, nó có màu sắc, có nhiệt độ, còn có cả sự cảm động.
Mà những thứ này đều là Sư Niệm cho anh.
Sư Niệm nằm lên giường, ôm di động chém gió tung bay trong nhóm chat về chuyện tối hôm nay. Cô nói cho mọi người biết rằng cô không hề lựa chọn sai, bây giờ cô thực sự hạnh phúc, rất rất rất hạnh phúc.
Tuy rằng cứ nghĩ đến lời nói dối kia là cô sợ hãi, nhưng mà ít nhất lúc này cô cảm thấy hạnh phúc.
Có người nói, càng hạnh phúc thì sự lo lắng bất an sẽ càng ngày càng ăn mòn bản thân mình.
Sư Niệm cũng hiểu chuyện này, vậy nên tuy từng giây từng phút ở chung với Sở Húc Ninh khiến cô thấy rất hạnh phúc và vui sướng nhưng đồng thời nó cũng mang đến cảm giác đau đớn như đang đứng trên lưỡi dao.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chậc chậc chậc, thật không ngờ nha, Bao Công mặt đen mà cũng có lúc lãng mạng được như thế cơ à.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Quả nhiên anh Húc Ninh vẫn là người nghiêm túc như vậy.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hôm nay Đoàn trưởng đoàn Hai cũng đến rồi, nói là muốn xin lỗi chị.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị chấp nhận rồi à?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Anh ta xin lỗi thì chị nhận, nhưng chị có nói với anh ta là nếu như anh ta muốn xin lỗi thay vợ thì không được, phải để tự cô ta tới xin lỗi chị mới chấp nhận.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đúng đấy, phải làm như thế, sao phải giả bộ phóng khoáng để mình chịu thiệt chứ.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nếu kẻ đứng sau chuyện này thật sự là Dương Giai thì em nghĩ bà kia sẽ không chịu đi xin lỗi chị đâu.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Vậy thì cũng phải chịu thôi, dù sao thì giờ danh tiếng của chị ta ở đây cũng thối hoắc rồi, cho chị ta cảm nhận một chút cảm giác chị bị cô lập khi ấy.]
Ngay từ đầu Sư Niệm đã không hề nghĩ tới việc sẽ tha thứ cho người ở đối diện kia rồi, cho nên cô nghĩ gì thì sẽ làm như thế.
...