...
Địa lao này nằm sát ngoài biên giới tòa thành, cho nên với họ mà nói thì đây là một chỗ có lợi.
Sở Húc Ninh dẫn Sư Niệm đi qua một con đường dễ bị phát hiện, còn đám Ngô Ca thì đưa Tần Thiếu Bạch chuồn đi một lối khác.
Tần Thiếu Bạch quay lại nhìn Sư Niệm được đưa đi, anh ta còn chưa kịp hỏi tên cô là gì nữa.
Mà tất cả rõ ràng đã được Sở Húc Ninh sắp xếp ổn thỏa nên mới được tiến hành một cách nhanh chóng như vậy.
Bọn họ phụ trách dụ người của Yellow đi, như vậy anh ta có thể an toàn rời khỏi đây.
Đáng tiếc, con chip đang nằm trong miệng cô gái kia.
Tốc độ của Sở Húc Ninh cực nhanh, bước chân Sư Niệm lảo đảo. Đám người kia cũng ngày càng đuổi sát tới. Bọn họ phải băng qua bức tường cao cách đó không xa, bên ngoài là khu vực thành thị, sẽ dễ ẩn nấp hơn một chút.
Thể lực của Sư Niệm tuy tốt, nhưng so với Sở Húc Ninh thì tuyệt đối là chênh lệch giữa vận động viên và học sinh tiểu học.
“Sở Húc Ninh, em không theo kịp.” Lảo đảo hồi lâu, cổ chân của Sư Niệm đã đau nhừ. Cô vừa dứt lời, anh đã khiêng cô lên.
Đầu cô chúc xuống dưới, cho nên chưa kịp thét lên đã mím môi, cảm thấy anh khiêng cô mà tốc độ vẫn nhanh như trước.
Tốc độ của Sở Húc Ninh cực nhanh, thoáng chốc đã băng qua bức tường cao, nhưng những kẻ kia cũng không phải loại dễ đối phó.
Băng qua bức tường, Sở Húc Ninh cõng Sư Niệm chạy đến một khúc quanh rồi mới dừng lại, thả Sư Niệm xuống.
“Sở Húc Ninh, em nói với anh... ưm “ Sư Niệm vốn đang nóng lòng muốn nói chuyện con chip với anh, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên cô đã bị người ta dùng miệng che lại.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thực sự hôn nhau, nhưng đối với Sư Niệm mà nói, nụ hôn này không tính là dịu dàng.
Sở Húc Ninh dường như đã dồn hết sự sợ hãi hai tiếng đồng hồ qua vào trong nụ hôn này, làm sao có thể dịu dàng được.
Cũng chính hai tiếng đồng hồ này đã khiến anh hoàn toàn hiểu ra, Sư Niệm không thể xảy ra chuyện gì. Cô ấy làm sao có thể xảy ra chuyện ngay trước mắt anh được?
Nụ hôn này tới một cách gấp gáp, kết thúc lại càng đột ngột hơn. Sư Niệm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Sở Húc Ninh kéo đi, bởi vì đám người phía sau đã đuổi tới nơi.
Sư Niệm nghĩ, chắc chắn là họ điên rồi, vào cái lúc đang chạy trốn trối chết thế này lại còn hôn hít, không phải điên thì là gì?
Nhưng cô lại thích sự điên cuồng này.
Nụ hôn lần trước là do cô cưỡng ép, lần này... là anh.
Đến con đường trước mặt Sư Niệm đã nhớ rõ làm sao để đi ra ngoài, cho nên cô chỉ đường, bởi vì cô nhớ kỹ chiếc xe kia đi vào thế nào.
Phía sau liên tục có người đuổi theo, Sở Húc Ninh cõng Sư Niệm gần như thành một cái bóng của thành phố này.
“Đến khách sạn đi, đoàn làm phim của em và chính phủ bên này có ký hiệp ước, được bảo vệ kỹ càng.” Sư Niệm ghé bên tai Sở Húc Ninh nói.
Sở Húc Ninh không hề dừng lại một phút nào mà chỉ đáp lại một tiếng, tỏ ý mình đã nghe thấy.
Trước đó Sư Niệm và chị Tám phải mất nửa tiếng mới đi tới nơi, nhưng Sở Húc Ninh chỉ chạy chưa đến mười phút, lại còn trong tình huống đang cõng cô trên lưng.
Khách sạn lúc này cũng rất yên tĩnh, hiển nhiên bọn họ không thể đi cửa chính được, chỉ có thể đi theo đường mà bộ đội đặc chủng bọn họ am hiểu nhất: trèo cửa sổ.
Sư Niệm vốn định nhảy xuống nhưng Sở Húc Ninh không cho, “Anh làm được.” Sở Húc Ninh cho rằng cô đang lo mình không trèo lên nổi.
“Chỗ này cao quá, em đi cửa chính vào, anh trèo từ đây lên, phòng 9307. Nếu chị Tám về rồi thì chắc chắn là đang ở trong phòng, anh cứ gõ cửa vào là được.” Nói xong, cô cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu của mình ra. Lúc nãy cô đã xé áo trong ra để băng bó vết thương cho Tần Thiếu Bạch nên giờ bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn cũn.
Sở Húc Ninh nheo mắt nhìn làn da trắng nõn của cô, nhất thời lại không dời mắt được.
...