...
Sở Lạc Nhất bày tỏ bản thân cô rất có hứng thú với ba mẹ của Cố Tử Thành, nhưng mà...
Cố Tử Thành dứt khoát chặt đứt suy nghĩ này của cô, anh nói thẳng: “Em cứ biết ba chồng tương lai của em có bệnh là được, hơn nữa cái loại bệnh này cũng khá là nghiêm trọng đấy.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Lần đầu tiên cô thấy có người nào nói ba mình có bệnh một cách đương nhiên như vậy.
Cố Tử Thành lại bày tỏ mình rất vô tội, anh chỉ nói thật thôi. Trong nhà anh ai chả biết ba của anh có bệnh chứ, hơn nữa là thật sự có bệnh đó, không phải cái loại bệnh tâm thần có vấn đề về thần kinh đầu.
“Vậy còn anh thì sao? Anh không bị di truyền à?” Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt nhìn Cố Tử Thành.
Cố Tử Thành khựng lại một chút, sau đó dùng một ngón tay ấn đầu Sở Lạc Nhất: “Em đó, chỉ có biết lươn lẹo thôi! Em thử nói xem, em cảm thấy người đàn ông của em là người có bệnh sao?”
Sở Lạc Nhất cười hì hì, cái này thì ai mà biết được, nhỡ đầu anh lại giấu bệnh thì sao?
Hai người ngồi bên ngoài một lát, đoàn quân phía sau đã bắt đầu khởi hành.
Sở Lạc Nhất đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất bám trên người mình rồi nói: “Em đi đây.”
“Quay lại, đi đâu?” Cố Tử Thành đưa tay kéo cổ lại.
“Đương nhiên là về nhà rồi, em muốn theo đội quân y về.” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên. Lúc cổ tới đây là đi cùng với đội quân y cho nên hiện tại phải theo đội quân y về chứ sao.
“Cái gì mà theo đội quân y chứ hả, em ngồi xe của anh là được rồi, ở đâu ra mấy chuyện phiền toái như vậy.” Cố Tỉ Thành nói rồi đứng lên: “Không sợ thấy người kia sẽ đau mắt sao.”
Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn anh rồi nói: “Người kia nào cơ?”
Bộ dạng mặt dày của Sở Lạc Nhất khiến Cố Tử Thành trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó nắm tay cô đi về: “Việc của Châu Thiên Thiên bên phía bệnh viện còn định ỉm đi, anh còn đang khó chịu đây này. Mặc kệ là do cô ta vô tình hay cố ý, khi cô ta đã làm ra hành động như vậy chính là đang hãm hại đồng đội của mình.” Thanh ấm Cố Tỉ Thành trầm xuống, không giống như đang nói đùa mà thật sự muốn xử phạt Chầu Thiên Thiên.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, nói: “Thế tại sao còn phải để cô ta quay về?”
“Cái đó anh cũng không quyết định được. Lúc đó diễn tập bận rộn nên không rảnh đối phó với quân y, lần này về rồi sẽ xử lý.” Cố Tử Thành nói rồi nhìn Sở Lạc Nhất đang cười thầm: “Không phải chứ cô nương, em đang cười cái gì vậy?”
“Em vui không được cười chắc?” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tử Thành, nói: “Anh không biết đâu, mấy ngày hôm nay em sắp nghẹn chết rồi. Em còn tưởng rằng cô ta cứ như vậy là thoát cho nên em chẳng thấy phục chút nào.”
Cố Tử Thành giả bộ hét lên một tiếng: “Em mà có thể nhịn được cơ á, mặt trời mọc đằng Tây rồi, chắc em không động tay động chân gì đấy chứ?
“Em thì làm được cái gì? Em là bé ngoan đấy nhé!” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm. Lúc hai người đi tới gần quân đoàn thì một chiếc Land Rover đỗ lại bên cạnh họ.
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt nhìn cửa kính xe trượt xuống.
Sở Lạc Ninh tháo kính râm xuống, nói: “Mọi thứ cũng ổn rồi, em mau mau thu dọn đồ của mình đi, anh đưa em về nhà.”
Cố Tử Thanh: “...”
Anh vợ! Rõ ràng là cậu cố ý!
Sở Lạc Nhất: “...”
Anh Cả tới đúng lúc quá, rõ ràng là có tính toán trước. Sở Lạc Ninh mỉm cười nhìn Cố Tử Thành, ý nói là tôi tới đón em gái của tôi, việc này hoàn toàn chẳng có gì là sai trái cả!
Cố Tử Thành dừng một chút, nói: “Nhất Nhất vẫn còn vài việc còn chưa làm xong, cho nên...”
“Chuyện tranh vẽ chứ gì, cái đó là cái mà quân khu bên kia muốn, không cần phải về bên chỗ các anh. Tôi đưa em ấy về thành phố A cũng giống như vậy thôi! Quan trọng là ba tôi nhớ con gái rượu của mình lắm rồi. À, quên mất, chúc mừng các anh chiến thắng trong đợt diễn tập lần này nhé!” Sở Lạc Ninh vẫn tỏ ra lịch thiệp như trước.
...