Chương 3652: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy [4]


...

Trước khi Cố Tỉ Thành về đến nhà, anh đã sơ cứu qua những vết thương trên người rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ khóc mệt nên hiện giờ đã ngủ.

Sở Lạc Nhất ở cạnh chăm sóc cho con trai, ngón tay còn nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nhóc.

Cố Tỉ Thành đẩy cửa tiến vào, Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục nhìn con trai của mình.

Cố Tỉ Thành ngồi xuống mép giường, sau đó đưa tay, xoa cái đầu nho nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ.

“Chuyện này anh đã nói rõ ràng rồi, lần này sẽ không để con trai chúng ta bị thương oan ức nữa.” Cố Tỉ Thành nói, âm điệu có chút khàn khàn.

Sở Lạc Nhất quay lại định nói cái gì đó, thế nhưng cô lại trông thấy vết thương trên cánh tay của Cố Tỉ Thành, vội vàng cầm lấy tay của anh, hỏi: “Ba em làm anh bị thương a?”

“Không phải!” Cố Tỉ Thành nắm lấy tay của cô.

Sở Lạc Nhất không tin liên buông tay của anh ra, sau đó vén tay áo của anh lên liền thấy được những vết thương dữ tợn chi chít trên đó. Sở Lạc Nhất lại kéo anh đứng dậy, ra ngoài tìm hòm thuốc: “Anh xông vào đó sao?”

“Ba vợ không muốn gặp anh, anh chỉ có thể làm như vậy.” Cố Tỉ Thành thở dài nói: “Nhưng mà chuyện này đúng là do trách nhiệm của anh, nếu như trước đây anh kiên quyết không cho Chầu Thiên Thiên đến thì đã không xảy ra những chuyện thế này rồi.”

Sở Lạc Nhất vừa cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của anh, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là anh cố ý, chính vì anh biết em sẽ tỏ thái độ với anh cho nên mới nhận sai nhanh như vậy!”

“Lần này anh nói nghiêm túc đấy!” Cố Tử Thanh nói dõng dạc: “Thật mà! Bảo bối, anh không thể chỉ vì chuyện thân phận của mình mà để hai mẹ con em phải chịu thiệt thòi được! Lần này cũng không tính là chịu thiệt thòi gì, ít nhất ba vợ vẫn cho anh một câu nói!”

“Gì thế?” Sở Lạc Nhất giúp anh xử lý tốt các vết thương rồi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành. “Ở trên đời, người cứng quá dễ gãy, người mềm dẻo mới bền lâu!” Cố Tỉ Thành đem những lời này nói lại cho Sở Lạc Nhất nghe: “Có lẽ Tống Kha kia giỏi hơn anh, có lẽ tâm cơ của gã sâu hơn anh! Thế nhưng gã làm người quá mức cứng ngắc cho nên chỉ cần bên ngoài tác động một chút là gã sẽ tự động gãy ngay! Năm đó gã cũng vì vậy nên mới gặp chuyện không may”

Sở Lạc Nhất vừa giúp anh xử lý vết thường vừa nói: “Hiếm lắm mới có được một lần ba em không dứt khoát đập anh một trận!”

“Cái này thì không có thật, chắc tại dạo gần đây nhạc phụ đại nhân đang nghiên cứu trà đạo cho nên chắc đang tu thần dưỡng tính ấy mà!” Cố Ti Thành rất mạnh mẽ viện một cái lý do cho ba VỢ vĩ đại của mình.

Sở Lạc Nhất lạnh lùng ngẩng lên, lườm anh một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Gần đây mẹ em có khen một bác sĩ pha trà rất ngon!!!”

Cố Tử Thanh: “...”

Ba vợ à, ba vẫn cứ ngọt ngào với mẹ vợ như vậy thì tụi con biết sống làm sao đây?

“Bảo bối cứ yên tâm đi, sau này anh chắc chắn sẽ học theo nhạc phụ của anh!” Cố Tỉ Thành thề thốt nói.

“Học để hành chết em sao?”

“Sao có thể như thế được, anh không học được đến công lực của nhạc phụ đại nhân đầu!” Cố Tỉ Thành cuống quýt cam đoan, cái miệng của Sở Ninh Dực rõ là miệng bối thạch tín! Nhưng nó lại có thể vừa độc chết người ta vừa khiến người ta cảm giác đó là thính hạng nhất, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được đâu.

Sở Lạc Nhất à một tiếng rồi nhìn ba vết thương trên đùi anh: “Không gặp được thì quay về, anh làm gì mà phải bất chấp bất vào gặp ba em thế chứ?” Lúc này Sở Lạc Nhất thực sự cảm thấy rất đau lòng.

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi ấy mà!” Cố Tỉ Thành nhìn vợ đang lo lắng cho mình khiến tâm tình của anh trở nên tốt hơn, quả thật mấy vết thương này chẳng là gì so với anh cả.

Sở Lạc Nhất thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Tỉ Thành cũng đang nhìn cô, sau đó mở tivi ra, trên bản tin đang nói về sự kiện trưa nay trời tự dưng trời có sấm sét, có lẽ là trên tầng mây xảy ra vấn đề.

“Bảo bối, em đồng ý với anh một chuyện, về sau em đừng tức giận như vậy, nhỡ đầu bị người có lòng dạ không tốt nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”

...