...
“Đã làm rối á?” Thủy An Lạc cùng Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc hô lên: “Sao bọn em không biết gì hết?”
Mân Hinh cười hạnh phúc nhìn hai cô gái mang vẻ mặt khiếp sợ giống y như nhau, thế rồi cô hơi nghiêng người nói: “Là hôn lễ chỉ thuộc về hai người bọn chị thôi, nhưng nó quá tanh máu cho nên không muốn nói cho mọi người biết.”
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau. Thân phận của Mân Hinh rất đặc thù, nếu cô đã nói nó tanh máu thì bọn cô có thể tưởng tượng ra được. Nhưng Mân Hinh lại cười hạnh phúc đến vậy chứng tỏ An Phong Dương vô cùng quan trọng đối với cô ấy.
“Qua ngày mai, ba anh em bọn họ sẽ có thể thật sự hạnh phúc rồi.” Mân Hinh nằm xuống một lần nữa rồi ngửa đầu nhìn trần nhà.
Thủy An Lạc cũng nằm xuống rồi duỗi tay nắm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn: “Đúng vậy, coi như là ai cũng yên bề gia thất cả rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn cũng nhìn trần nhà, không nói gì.
“Hôm nay chị có xem tivi, không ngờ Phong Phong lại còn có màn tỏ tình như vậy nữa.” Mân Hinh bật cười rồi nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Có phải em cảm thấy rất hạnh phúc đúng không?”
Đôi mắt to của Kiều Nhã Nguyễn khẽ xoay xoay: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy màn cầu hôn của Sở tổng càng rung động hơn.” Tuy là nói như vậy nhưng mà nhìn biểu cảm trên mặt cô thì ai cũng nhìn ra được cô đang hạnh phúc.
Thủy An Lạc nghĩ, cái đám học giỏi này thật quá đáng ghét.
Ba cô gái trò chuyện một chút rồi ngủ. Ai ngủ trước thì không biết được.
***
Trong căn phòng sát vách, sau khi năm đứa bé đã ngủ, Sở Ninh Dực cầm một chai rượu từ tủ rượu tới, thím Vu giúp bọn họ làm một chút đồ nhắm, nhắc nhở thời gian ngày mai rồi cũng quay về phòng nghỉ ngơi.
Sở Ninh Dực rót rượu cho mọi ngườ. Phong Phong đang định đón lấy thì lại bị Sở Ninh Dực từ chối.
An Phong Dương ý bảo Phong Phong ngồi xuống đi, nhìn Sở Ninh Dực rót rượu cho bọn họ.
“Sở Đại, cậu như thế làm tôi căng thẳng quá!” Phong Phong nói thật, dù sao cái việc như là lão đại rót rượu cho bọn họ thế này quá mức huyền ảo rồi.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu rồi quăng cho Phong Phong một ánh mắt lạnh lùng.
An Phong Dương chuyển động cái chén trong tay. Phong Phong chứng kiến Sở Ninh Dực rót tiếp một chén rượu thứ tư rồi đặt bên cạnh mình, động tác nâng ly của Phong Phong hơi dừng lại một chút, nhịn không được mà siết chặt tay mình.
“Bạch Nhị, cậu ta...”
“Đây là Bạch Nhị trước khi cậu ta phân liệt, coi như cậu ta đã chết từ lúc đó rồi đi.” An Phong Dương nhàn nhạt nói. Anh hiểu Sở Ninh Dực cũng hiểu ý tứ của anh.
Phong Phong không nói tiếp mà nâng ly rượu của mình lên, nhìn thằng về phía Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương: “Sở Đại, An Tam! Tôi không có gì để nói, thằng em này cảm ơn hai người. Tôi có thể sống ở thành phố A được đến bây giờ là nhờ hai người luôn giúp đỡ tôi! Tôi có được thành tựu như bây giờ cũng là nhờ Sở Đại âm thầm nâng đỡ, thằng em này không có gì đáng nói, xin cạn trước một chén!”
Phong Phong nói rồi ngửa đầu, dốc cạn ly rượu vào trong miệng.
Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế nhìn Phong Phong uống cạn rồi đặt ly xuống: “Qua hôm nay, mỗi người các cậu đều là người đã có gia đình, tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa cả! Chỉ là An Tam này, tôi thiếu cậu và Mân Hinh một hôn lễ.”
An Phong Dương cúi đầu chuyển động cái ly trong tay, khóe miệng khẽ cong lên: “Hôn lễ không cần phải làm hoành tráng làm gì, bọn tôi đã có rồi.”
“Đã có rồi? Sao tôi chẳng biết gì hết?” Phong Phong kinh hô thành tiếng.
An Phong Dương nâng chén lên, hướng về Sở Ninh Dực nâng ly sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.
Sở Ninh Dực cũng nâng ly lên, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng trong đó: “Thật ra chỉ cần Mân Hinh rời đi ba năm là cô ấy có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cậu, thế nhưng cô ấy đã từ bỏ nó rồi.”
...