...
Vấn đề này mà hỏi thẳng như vậy quả là lúng túng quá đi!
Thủy An Lạc muốn dời mắt đi nhưng lại bị Sở Ninh Dực tóm lấy cằm.
“Anh Sở à, thật ra chuyện này không như anh nghĩ đâu, em đây chẳng phải đang khen anh đó sao?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Sở Ninh Dực: Giả vờ đi, anh nhìn em tiếp tục giả vờ đấy.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở thật là khó hầu hạ.
“Em mà rời khỏi anh sau đó biến thành cái bộ dạng kia thì chẳng phải anh đã sớm đá bay em rồi sao! Nói không chừng bây giờ còn tìm cho con em một mẹ kế tính cách tốt đẹp gì gì đó nữa ấy chứ.” Thủy An Lạc hầm hừ nói.
Sở Ninh Dực không phủ nhận câu này. Ngay từ đầu anh có hảo cảm với Thủy An Lạc cũng là vì cô đối xử với anh không giống nhưng người phụ nữ khác.
Thủy An Lạc đưa tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực: “Em nói thật đấy, anh không thể yêu cầu cao như vậy được. Khi đó em thích anh nhưng sẽ không tự chà đạp mình, không thay đổi cho nên em mới chọn cách rời đi.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, một lát sau mới nó: “Anh không muốn em trả lời anh.”
Vậy nên vừa rồi cô chỉ nói nhảm thôi hả?
Thủy An Lạc nổi giận rồi đập một cái vào bả vai anh, sau đó mới đẩy người ra: “Anh rảnh quá hả!”
Sở Ninh Dực cúi đầu cười, nhìn Thủy An Lạc vừa tháo kính áp tròng vừa đi lên lầu.
Sở Ninh Dực đi theo phía sau nhưng cũng không quên nói: “Mấy ngày nay em ở nhà chuẩn bị chuyện bảo vệ luận văn đi, sau hôn lễ hãy đến bệnh viện làm.”
“Lão Phật Gia đã làm luận văn cho em rồi.” Thủy An Lạc dụi dụi đôi mắt hơi cay của mình rồi nói một cách đương nhiên.
Sở Ninh Dực: “...”
Tại sao có thể nói thản nhiên như vậy chứ?
“Cứ chuẩn bị hôn lễ cho tốt đi, ngày mai anh sẽ mang lễ tới nhà.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm cô về phòng.
Tiểu Bảo Bối đã được nhà bên gửi trả lại, lúc này đang ngủ đến say tít trên giường lớn. Đây là yêu cầu trước khi ngủ của Tiểu Bảo Bối, nhất định phải ngủ trên giường ba mẹ, nếu không nhóc không ngủ.
Thủy An Lạc nằm trên giường hôn cái đầu nhỏ của con trai rồi mới nói: “Một ngày trời thằng bé không thấy em rồi.”
“Không sao cả, nó cũng không nhớ em!” Sở Ninh Dực dứt khoát ném đá vào hội nghị.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh như vậy mà sao đến giờ vẫn chưa bị chặt chết thế hả?
Anh như vậy sao vẫn không chết ở tập thứ hai luôn thế?
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối hôn thêm cái nữa rồi mới chịu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai nhà mình rồi cũng đưa tay nhéo nhéo má của nhóc. Tiểu Bảo Bối ngủ đến sung sướng nào đâu biết đang bị ba mình bắt nạt.
Bắt nạt con trai xong, Sở Ninh Dực lại quay đầu nhìn về phóng tắm, nhưng mà nghĩ đến tình trạng thân thể của vợ ngốc thì anh cũng không cần đi vào tìm ngược làm gì.
Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi quyết định ra phòng tắm bên ngoài để rửa mặt, trong đầu vẫn nghĩ về chuyện của Long Nhược Sơ.
Kế hoạch này chỉ là tạm thời cho nên vẫn còn rất nhiều vấn đề anh phải giải quyết từng cái một, nhất định phải đảm bảo đến lúc đó có thể bắt được Long Nhược Sơ. Dù sao đây cũng là việc liên quan đến tương lại vợ ngốc nhà mình, còn là tương lai của con gái anh nữa.
Thủy An Lạc tắm xong đi ra thì không thấy Sở Ninh Dực đâu cả, khó được một hôm anh lại biết điều như thế.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi đi tới bên giường xoa xoa hai má phúng phính của con trai: “Con ngủ ngon quá nhỉ, lớn lên thì phải nhớ không được học cái kiểu đầu óc xoắn vặn của ba con biết chưa?” Thủy An Lạc thở dài nói.
...