...
Kiều Vi Nhã nhìn điện thoại bị ngắt, rồi nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Sao trông cậu chẳng có vẻ gì là lo lắng vậy?”
“Lo lắng có ích à?” Sở Lạc Duy bật cười, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. “Giờ bọn họ đã bắt đầu quay rồi, tôi chờ để nẫng thành quả không phải hơn à? Vả lại, người mà cô ta muốn đối phó bây giờ chính là Bao Đậu.”
Kiều Vi Nhã chớp mắt nghe cậu nói, có vẻ như rất có lý.
Thế nhưng mà...
“Cậu biết cô ta đang đối phó với Bao Đậu mà còn không có ý định ra tay sao?” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng. Cái ông anh trai này đúng là không đáng tin cậy mà.
Sở Lạc Duy nhìn cô như đồ ngốc, sau đó tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, “Mấy tin tức cậu xem buổi sáng hôm nay đều bị ăn vào trong bụng rồi à?”
Kiều Vi Nhã bị cậu khinh bỉ quen rồi, cho nên lực sát thương của ánh mắt này đối với cô cũng không lớn.
Tin tức buổi sáng?
Kiều Vi nhã đột nhiên nghĩ đến chuyện buổi sáng hôm nay đã lôi kéo cậu xem một tin tức. Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng. “Cố Tước Tỉ là cha của Cố Tỉ Thành?”
Sở Lạc Duy ngẩng đầu, nhìn Kiều Vi Nhã từ trên xuống dưới, “Thuyết vật cực tất phản đúng là chính xác mà.” Ba mẹ nuôi của cậu đều là tinh anh, thế mà lại sinh ra một cô con gái ngốc nghếch như thế này.
Câu này thì Kiều Vi Nhã nghe hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên hung tợn, cô nhào tới chỗ cậu, “Cậu nói cái gì?”
Sở Lạc Duy hô lên một tiếng, vội vàng để máy tính sang bên cạnh và đưa tay ra bảo vệ phần eo của cô, phòng ngừa cô ngã từ trên người mình xuống.
“Làm gì vậy?” Sở Lạc Duy nói bằng giọng bình tĩnh, mặc cho đôi tay nhỏ của cô đang bóp lấy cổ mình.
“Còn một việc, giờ ở trong trường đều đang đồn chúng ta sống chung, cậu đi giải thích đi!” Kiều Vi Nhã ra lệnh.
“Giải thích cái gì? Chẳng lẽ đây không phải là sống chung sao?” Càng đồn càng tốt, chính cậu để tin đồn đó lan truyền đi đấy, sao cậu có thể đi giải thích được?
“Dĩ nhiên không phải, rõ ràng chúng ta sống tách ra mà?” Kiều Vi Nhã kêu lên sợ hãi, “Từ nhỏ đến giờ, tại sao tôi cứ đi đến chỗ nào cũng đều có cậu vậy! Cậu đền chuyện yêu sớm cho tôi đi!”
Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn cô gái đang dạng chân ngồi trên người mình, không phải cô cũng yêu sớm rồi đấy sao?
“Cậu mới là người cản trở tôi đấy, bao giờ thì cậu đền mối tình đầu cho tôi đây?” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.
Kiều Nhã Vi chớp mắt, một lát sau cô kêu toáng lên. “Xí, cậu nhận thư tình mỏi cả tay còn gì, ai cản trở cậu hả?”
“Với cậu đấy~” Sở Lạc Duy đang nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng ngậm miệng lại.
Cô gái này cũng có không ít thư tình, nhưng đều do cậu chặn lại mà thôi, chỉ có điều là cô không biết chuyện đó.
“Cái gì?” Kiều Vi Nhã nghe không hiểu câu mới nói dở một nửa của cậu.
“Không có gì, cậu xuống đi, con gái con đứa mà làm cái gì thế hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày đuổi cô xuống, nếu không một lát nữa mà xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không khống chế được đâu.
Kiều Vi Nhã nổi giận, cô kêu lên một tiếng, “Tự dưng sao hẹp hòi thế? Trước kia sao cậu không đuổi tôi xuống?” Kiều Vi Nhã nói, tức giận trèo xuống khỏi đùi cậu.
Sở Lạc Duy hắng giọng một tiếng, cậu lặng lẽ đặt laptop lên đùi mình, che lại chỗ không nên để cô nhìn thấy.
Trước kia họ còn chưa tốt nghiệp trung học nên cậu không suy nghĩ gì cả.
Nhưng bây giờ, thứ duy nhất còn có thể khắc chế được cậu chính là chuyện cô vẫn chưa trưởng thành!
Nhưng cho dù là như vậy thì cậu cũng không thể nào hoàn toàn kiểm soát được suy nghĩ của mình với cô.
Đáng tiếc là Kiều Vi Nhã vẫn không phát hiện được sự khác thường của Sở Lạc Duy, ngược lại cô còn lấy tay đập lên đùi cậu, “Chắc không phải vì cậu có người trong lòng rồi nên cố ý tránh tôi đấy chứ?”
Đùi, là một nơi vô cùng nhạy cảm đối với đàn ông.
...