...
Nhưng sau khi nhìn thấy người trong xe, Sở Lạc Nhất lập tức lui về sau một bước theo bản năng. Đây quả thật là một hành vi vô thức thôi, vì người cô thấy là Bạch Hoành.
Bạch Hoành mở cửa xe bước xuống, chiếc xe liền được nhân viên phục vụ lái đi.
“Ồ cô Sở, thật là trùng hợp.” Bạch Hoành mặc nguyên một bộ vest màu trắng tinh, anh ta mỉm cười chào hỏiSở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất ôm cái hộp gỗ nhỏ trong tay, nhìn Bạch Hoành từ trên xuống dưới rồi mới nhìn vào mặt hắn ta.
Đây chính là người được ba cô công nhận.
Đây chính là người đã liên tiếp gây ra các sự cố cho họ.
Người này cũng có khả năng liên quan gì đó tới Long gia.
Sở Lạc Nhất khẽ cong môi, khóe mắt của cô liếc thấy Cố Tỉ Thành đã lái xe tới liền nói: “Bạn trai của tôi tới rồi, tạm biệt.” Sở Lạc Nhất đáp lại, sau đó nhanh chóng mở cửa rồi ngồi vào xe Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài. Bạch Hoành cũng đang nhìn anh.
Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, sau đó cho xe rời đi.
Sở Lạc Nhất hơi thả lòng người. Cô nhìn Bạch Hoành vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ qua kính chiếu hậu cho đến khi bóng người trong đó biến mất mới quay sang nói với Cố Tỉ Thành: “Em cảm thấy anh ta cứ như ma ấy, đúng là âm hồn bất tán.”
“Em sợ hắn à?” Cố Tỉ Thành có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô lúc vừa rồi, và cả sự thả lỏng ngay lúc này.
Sở Lạc Nhất nghe Cố Tỉ Thành nói vậy liền quay sang nhìn anh: “Cũng không thể nói là sợ, chỉ là cái cảm giác này cứ như đang bị ai đó bóp cổ, sau đó còn thổi hơi lạnh vào cổ của anh ấy, vừa khó thở lại vừa thấy buồn nôn.” Sở Lạc Nhất miêu tả rõ ràng cảm giác của mình đối với Bạch Hoành.
Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mi, Bạch Hoành à... đúng là sự tồn tại giống như ma quỷ, cảm giác của Sở Lạc Nhất cũng không sai. Hồi Cố Tỉ Thành bị bắt năm đó cũng có cảm giác giống như vậy.
Cố Tỉ Thành lái xe lên đường lớn, Sở Lạc Nhất phụ trách dẫn đường.
“Chuyện đến Rome, anh cảm thấy em phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng và rõ ràng. Bởi vì kết quả mà em muốn không có khả năng làm được đâu.” Cố Tỉ Thành nói thẳng vào vấn đề: “Người đều đã chết hết rồi, em cảm thấy vào lúc đó với dư luận, đạo đức và luân lý còn quan trọng sao?”
Sở Lạc Nhất cúi đầu, chân mày nhíu lại thật chặt.
Quả thật lúc trước cô không nghĩ đến vấn đề này, cứ như thế, chuyện cô muốn làm biến thành một cục diện bế tắc, không thể chọn lựa.
“Mặc kệ, không cần biết thế nào em vẫn phải tới Rome một lần!” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nói một cách kiên định.
Cố Tỉ Thành hé miệng muốn nói gì đó nữa. Thế nhưng lần này anh chỉ đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Sở Lạc Nhất rồi nói: “Đợi kết thúc diễn tập quân sự anh sẽ đi cùng với em.” Vừa hay anh cũng có thể tiện đường giải quyết vấn đề của Bạch Hoành.
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, lần này cô không từ chối ý tốt của Cố Tỉ Thành.
Bởi vì Sở Lạc Nhất biết nếu cô đi một mình thật sự quá nguy hiểm, nhất là bây giờ còn có thêm một người đàn ông tên là Bạch Hoành. Đối với người đàn ông này cô chỉ có khả năng tránh né chứ không có khả năng đối chọi lại với hắn ta.
***
Biệt thự nhà họ Sở ở thành Bắc.
Hôm nay phòng khách của căn biệt thự náo nhiệt hơn trước đây rất nhiều. Ngày hôm nay mọi người đều có mặt ở nhà. Ngay cả Khoai Tây cũng lấy chuyện này làm lý do để bùng học.
Lúc bị Cố Tiểu An mắng, Khoai Tây vẫn còn nói năng hùng hồn rằng đây là sự tôn trọng của nhóc dành cho chị dâu, chắc chắn là mẹ không thích chị dâu cho nên mới không chịu để nhóc về nhà chúc mừng lần đầu chị ra mắt gia đình.
Khoai Tây nói xong, suýt nữa làm Cố Tiểu An tức chết, cuối cùng vẫn bị ba đẻ đạp cho mới chịu ngậm miệng.
...