Chương 3419: Tuyết lở [5]


...

Tuy rằng anh nói cứ như thật, nhưng Sở Lạc Nhất vẫn không tin.

“Lừa người ta hả.” Sở Lạc Nhất đưa tay ôm mặt anh, “Anh có chuyện cần nói với em.”

Khóe miệng Cố Tỉ Thành khẽ nhếch lên, nhìn cô gái bên dưới mình, làn da trắng ngần thoáng hiện vẻ ửng hồng dưới ánh nắng. Cô mới mười chín tuổi, vẫn ở cái tuổi đẹp nhất của đời người. Cô có thành tựu của cô, có cuộc đời nên phóng khoáng của cô, nhưng vì anh mà lại bị trói buộc ở nơi này?

“Đi theo anh, em có hối hận không?” Cố Tỉ Thành đột nhiên hỏi.

Sở Lạc Nhất tò mò vì câu hỏi của anh, nhưng vẫn trả lời thành thật, “Có một thời gian từng hối hận, nhưng bây giờ đã ổn rồi.”

Cố Tỉ Thành biết, thực ra khi anh vừa quay về là lúc Sở Lạc Nhất đang vật lộn với suy nghĩ của mình. Bây giờ Sở Lạc Nhất cũng đã thừa nhận với anh, đủ chứng minh rằng cô đã thực sự chấp nhận thực tại rồi.

Nhưng...

Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành nhíu mày, bàn tay ôm gò má anh vẫn chưa thu lại, “Có phải anh có chuyện gì giấu em không? Thích phải đàn em nào của anh của rồi hả?”

Sở Lạc Nhất vừa dứt lời đã bị Cố Tỉ Thành vỗ một cái vào đầu, sau đó anh mới nói, “Còn nghĩ tới chuyện này nữa, cô ta bị điều chuyển đi lâu rồi.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, bị Cố Tỉ Thành lôi dậy. Tuy rằng Cố Tỉ Thành vẫn im lặng, nhưng Sở Lạc Nhất cũng biết anh có chuyện cần nói với mình, nhưng giờ lại quyết định không nói nữa.

Chỉ là thời gian đủ để cô lên núi thôi mà, rốt cuộc điều gì đã khiến anh quyết định không nói với mình nữa?

“Dù sao em cũng đã lên núi an toàn rồi, chuyện anh hứa với em nhất định phải làm đó.” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo nói, tận ba ngày nghỉ, hiếm hoi tới cỡ nào chứ.

Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày, “Anh đã từng nuốt lời bao giờ chưa?”

Đối với cô, anh sẽ không bao giờ nuốt lời.

“Thế còn được.” Sở Lạc Nhất nói, nhảy bổ lên lưng Cố Tỉ Thành, “Cõng em xuống núi đi, em không muốn động đậy gì nữa rồi.”

Cố Tỉ Thành đưa tay đỡ lấy cô. Trên đường xuống núi, anh lại bị đám lính kia cười vào mặt rất lâu. Nhưng lần này Cố Tỉ Thành không thả cô xuống nữa, mà cõng cô xuống thẳng chân núi.

Sở Lạc Nhất nằm bò trên lưng anh, càng ngày càng thấy tò mò.

Nhưng ban nãy anh đã từ chối trả lời rồi, tất nhiên Sở Lạc Nhất sẽ không hỏi lại nữa.

Hai người xuống tới chân núi, Sở Lạc Nhất nhảy xuống khỏi lưng anh, sau đó kéo anh tới nhà ăn ăn cơm.

“Nhà ăn có chạy mất đâu, em lao nhanh như thế làm gì?” Cố Tỉ Thành cười cười mắng một câu, kéo người chạy như bay kia lại.

“Em đói mà.” Sở Lạc Nhất nói rất hùng hồn rồi tiếp tục kéo anh đi về phía trước, dường như cô thực sự rất đói.

Nhưng hai người chưa đi tới nhà ăn đã thấy người bên kia hấp tấp rời đi. Sở Lạc Nhất kêu lên “ôi chao” một tiếng, nhìn Cố Tỉ Thành, “Sao thế này? Anh ấy cũng chịu không ngược đãi người ta nữa rồi hả?”

“Theo thông tin mới nhất từ cấp trên, cậu ta cần đi họp, không thể quay về trong vài ba ngày đâu.” Tần Thiếu Bạch thong thả bước tới, “Đám người kia cuối cùng cũng được thả tự do rồi.”

“Sắp Tết đến nơi rồi, còn có chuyện gì được chứ?” Sở Lạc Nhất thấy tò mò, cô cùng hai người họ bước vào trong.

“Chắc là chuyện của Tết đó.” Tần Thiếu Bạch nói rồi quay đầu nhìn hai người, “Người ta huấn luyện đến sắp chết đi được rồi mà gần đây cậu làm cái gì vậy? Bận tới mức không thấy mặt mũi đâu cả.”

“Ừ, có việc.” Cố Tỉ Thành ném lại hai chữ rất qua loa rồi bước luôn vào nhà ăn.

Sở Lạc Nhất và Tần Thiếu Bạch đưa mắt nhìn nhau, câu này có khác gì không nói đâu cơ chứ.

...