...
Hai cánh tay của cô ta đang cắm hai cái ống, trong ống chảy vào là máu đỏ tươi còn trong ống chảy ra là thứ chất lỏng đen kịt.
Cố Minh Hạo đứng bên giường, chân mày nhíu chặt lại nhìn chòng chọc vào người như đã chết trên giường.
“Chúng ta phải thành lập kho máu của mình ở thành phố A. Mỗi tháng Hạ Lăng đều phải thay máu một lần. Lượng máu cần dùng rất lớn, nếu không có một nguồn cung cấp an toàn thì sớm muộn gì cũng dấy lên sự nghi ngờ.” Ở một chiếc giường khác có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, dáng người to cao nhưng trên gương mặt trắng nõn lại có một vết sẹo trông như một con rết lớn rất đáng sợ.
Chân mày của Cố Minh Hạo nhíu chặt lại: “Đã điều tra rõ vụ phong tỏa đường bay chưa?”
“Vì vấn đề thời tiết nên những chuyến bay tới thành phố A mấy ngày nay đều bị đóng cả rồi, chắc phải ngày mai ngày mốt mới mở.” Người phía sau trả lời.
Cố Minh Hạo vắt hai tay ra sau lưng: “Mang cô ta về căn cứ, xử lý tên trộm máu ở bệnh viện Sở Thị cho tôi.”
Người phía sau dừng một chút rồi lập tức xoay người đi thực hiện.
“Chỉ có ba túi máu thôi, cũng không phải số lượng lớn, chắc Sở Ninh Dực sẽ không nghi ngờ đâu.” Người đàn ông mặt sẹo nói rồi đẩy gọng kính của mình lên: “Đúng là phải dẫn Hạ Lăng đi. Môi trường ở thành phố A gây ra ảnh hưởng khác tới cô ta, tôi muốn đi nghiên cứu rõ ràng.”
“Một sợi tơ nhện hay một dấu chân ngựa mà vào tay Sở Ninh Dực thì hắn cũng mò được một con cá sấu, lũ phế vật!” Cố Minh Hạo nói rồi giận dữ xoay người bỏ đi.
Gã đàn ông mặt sẹo bế Hạ Lăng đã được thay máu dậy. Số máu được thay ra cũng được người khác dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó họ liền lên máy bay trực thăng rời đi.
Sau khi Cố Minh Hạo rời đi thì dừng xe ở bênh viện. Hắn nheo mắt nhìn tòa nhà trong cơn bão tuyết.
[Trên đường đến bệnh viện, Cố Minh Hạo nói liên tục còn Thủy An Lạc thì thi thoảng chỉ đáp trả hắn bằng ánh mắt cười như không cười mà thôi.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Thủy An Lạc lập tức mở cửa xe rồi bước xuống.
“Cảm ơn nhiều.”
“Hiếm khi mới được nghe thấy cô nói chuyện đấy nhỉ.”
“Đó là vì suốt dọc đường anh toàn nói chuyện nhảm nhí!” Thủy An Lạc nói rồi đóng cửa xe lại, sau đó cô ghé vào cửa kính xe nhìn hắn, nói: “Anh có biết vì sao anh không hiểu lý do mà Sở Ninh Dực để mắt tới tôi không?”
“Ồ, vì sao thế?”
“Đó là vì anh không có chỉ số thông minh cao như anh ấy. Tôi tốt chỗ nào thì cũng chỉ có Sở Ninh Dực giống như Ngọc Hoàng Đại Đế mới có thể phát hiện ra thôi, tạm biệt, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây!”]
Cố Minh Hạo siết chặt vô lăng: “Vậy em có biết, tôi còn để ý tới em trước cả hắn không? Tôi mới là người đầu tiên phát hiện ra điểm tốt của em kìa!”
Cố Minh Hạo nói rồi cho xe chạy khỏi nơi này. Mặc kệ là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là cái gì thì đến cuối cùng cũng trở thành một con cờ của hắn mà thôi.
Còn cô sẽ là của hắn.
Tám rưỡi sáng ngày hôm sau, Tiểu Bất Điểm đúng giờ đến báo danh làm người hầu nhỏ cho Bánh Bao Rau, chịu được mệt nhọc lại còn vô cùng tốt tính, tốt hơn hẳn trước đây.
Hôm nay tâm trạng của Bánh Bao Rau cũng khá hơn một chút nhưng cũng không hề nể mặt Tiểu Bất Điểm chút nào.
Tiểu Bất Điểm đã trải qua cả ngày hôm qua nên hôm nay cũng chẳng thèm để ý đến khuôn mặt lạnh te của ai kia nữa. Thủy An Lạc nhìn bé con bận trước bận sau thì thân làm mẹ như cô cũng phải thấy ngượng ngùng.
Bánh Bao Đậu không tới, bé đã bị đưa đến nhà bà nội rồi. Dù sao mấy chỗ như bệnh viện thế này cũng không thích hợp để trẻ con tới.
Sở Ninh Dực rửa mặt qua loa tại bệnh viện xong thì đến công ty xử lý những công việc còn chưa xử lý được. Thế nhưng anh thực sự không ngờ rằng mình sẽ trông thấy Cố Minh Hạo xách hoa quả đến đứng trước cửa phòng bệnh.
Sở Ninh Dực bảo chú Sở dừng lại, hơi cong môi nói: “Tối qua anh Cố đưa vợ tôi tới đây, tôi còn chưa kịp cảm ơn, vậy mà anh lại tới đây trước rồi.”
...