Chương 2346: Kết thúc cũng là sự khởi đầu [3]


...

“Số Bảy! Đối phó với Thủy An Lạc, cô ta đang giẫm lên lựu đạn!” Bạch Dạ Hàn lớn tiếng nói.

Sở Ninh Dực bỗng dưng dừng lại khiến tên Hàng Giả có được một cơ hội để mạnh mẽ ra một đòn đánh thẳng vào ngực anh.

Sở Ninh Dực lùi về phía sau một bước rồi ổn định thăng bằng của mình, nơi khóe miệng có một tơ máu tràn ra bị anh lau đi.

Thủy An Lạc nhìn Bạch Dạ Hàn rồi tức giận mắng một câu: “Đê tiện! Bạch Dạ Hàn! Mày câm miệng ngay cho bà!”

Nhìn Sở Ninh Dực ăn một đòn vừa rồi khiến Thủy An Lạc xót hết cả lòng.

Còn tên Hàng Giả nghĩ muốn phân cao thấp với Sở Ninh Dực cho nên hoàn toàn chẳng thèm để ý tới lời nói của Bạch Dạ Hàn.

Đám Phong Phong ba người khống chế một Bạch Dạ Hàn thì chẳng có bất cứ vấn đề gì, cho nên chỉ một thoáng Bạch Dạ Hàn đã bị An Phong Dương ép xuống đất, hai tay của hắn bị anh bẻ ngược ra đằng sau rồi dùng sức đè mạnh một cái, rắc một tiếng, chắc cánh tay của hắn đã bị gãy luôn rồi.

Thủy An Lạc rụt cổ nhìn An Phong Dương đứng lên.

Bạch Dạ Hàn nằm dưới đất, trán đổ đầy mồ hôi hột.

Nếu như không phải lúc này Thủy An Lạc không thể di chuyển thì chắc chắn đã đi qua cho hắn hai đạp rồi.

Bên này khống chế được Bạch Dạ Hàn, Sở Ninh Dực tạm thời chuyên tâm đối phó với tên Hàng Giả kia. Không thể không nói kỹ thuật của món đồ giả này chẳng hề thua kém anh chút nào, thậm chí còn cao hơn một chút vì tốc độc của tên này nhanh hơn anh.

Phong Phong ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Dạ Hàn: “Bạch Nhị, cần gì phải thế chứ?”

Nghe Phong Phong nói vậy, khóe miệng Bạch Dạ Hàn liền nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Mày thì biết cái gì chứ?”

“Tôi không biết cái gì à?” Giọng nói của Phong Phong còn lạnh lẽo hơn cả hắn, người vừa mới bị nổ chết chính là ba và mẹ của anh, mọi chuyện này xảy ra cũng vì mẹ của anh, còn ai có thể đau buồn hơn Phong Phong sao?

“Bạch Dạ Hàn, đừng có đem cái thân thế của mình ra để làm nguyên nhân biến thái của mình. Thân thế của Phong Điên còn đáng thương hơn anh kìa, người ta có biến thái không?” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.

Lạc Hiên với An Phong Dương ngồi xổm xuống nhìn bom trọng lực dưới chân Thủy An Lạc, sau đó liếc nhau một cái. An Phong Dương tìm tới phía bên trái của Thủy An Lạc, Lạc Hiên thì tìm về hướng bên phải.

“Phong Tứ, đưa Nhã Nhã đi trước đi!” An Phong Dương đột nhiên lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn sửng sốt, Thủy An Lạc cũng sửng sốt theo.

“Cái gì? Có ý gì?” Thủy An Lạc cảm thấy bất an.

“Giải thưởng lớn nhất của xổ số “được” em đạp trúng rồi, giỏi thật đấy!” An Phong Dương cười, nói.

Thủy An Lạc: “...”

Má, đừng dọa người như vậy có được không hả? Lá gan của cô bé lắm đó~

Lạc Hiên nheo mắt nhìn về phía hai người vẫn đang đánh nhau, sau đó chỉ chỉ An Phong Dương: “Thử cược xem trước khi bên kia giải quyết xong thì chúng ta có thể lấy phần thưởng lớn nhất này ra được không.”

“Cược cái em gái anh ý!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, thế này là muốn lấy giải hay muốn lấy cái mạng này của cô luôn đây hả?

“Em gái!” Lạc Hiên mỉm cười nói.

Thủy An Lạc: “...”

Em gái gì gì đó thật đáng ghét, sao tự dưng cô lại nói như vậy chứ?

“Em không đi!” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói, cô phải ở đây với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cảm động nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sau đó lại nhìn hai người đàn ông đang ngồi xổm bên chân mình: “Em bảo này, chẳng lẽ hai người thích nhìn người khác đánh nhau à? Phát minh ra súng ống là để mấy người ngắm hả?”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì cả An Phong Dương và Lạc Hiên đều ngẩng đầu lên.

An Phong Dương: “Không hiểu sao tự dưng muốn cho quả bom này nổ luôn.”

Lạc Hiên: “Đồng cảm.”

Thật ra chỉ là bọn họ quên béng mất thôi mà.

Vào những lúc thế này thì cảm giác ra tay trực tiếp sẽ càng mãnh liệt hơn.

Thủy An Lạc: “...”

...