Chương 852: Bác sĩ tâm lý của sở ninh dực [1]


...

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực về đến nhà, thím Vu đã chuẩn bị sẵn bữa trưa thịnh soạn cho hai người.

Một là để chúc mừng Thủy An Lạc xuất viện, hai là để chúc thiếu gia nhà bà cuối cùng cũng cầu hôn thành công.

Thủy An Lạc ôm hoa, mặt đỏ bừng. Bàn tay bé xinh của Tiểu Bảo Bối cứ tóm tóm lấy bông hoa hồng, thế nên một bó hoa đang yên đang lành lúc này cũng không được đẹp như trước nữa.

Giờ rõ ràng là Tiểu Bảo Bối đang trả thù daddy nhà mình chuyện ban nãy mắng nhóc ngốc đây mà.

“Thiếu gia, nếu đã cầu hồn thành công rồi, không bằng chiều nay cậu với thiếu phu nhân đi đăng ký kết hôn luôn đi, vừa hay đúng tròn một nghìn ngày hai người quen nhau, có ý nghĩa kỷ niệm thế còn gì.” Thím Vu cười ha hả nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cảm thấy đây cũng là một đề nghị không tồi.

Thủy An Lạc chớp mắt, có vẻ như đang hỏi: Nhìn em làm gì?

Tiểu Bảo Bối được mami cởi nốt bộ đồ liền thân cá heo còn lại trên người ra, nên nhóc hoạt động cũng thoải mái hơn nhiều. Ví dụ như nhóc có thể tự đứng này, hay có thể tự bước vài bước tới chỗ mẹ này.

Sở Ninh Dực đặt áo khoác xuống rồi vào phòng vệ sinh rửa tay, còn Thủy An Lạc thì bế Tiểu Bảo Bối đang lon ton dưới đất lên.

“Thiếu phu nhân à, một người đàn ông như thiếu gia qua thôn này là không còn ai nữa đâu.” Thím Vu vội vàng khuyên nhủ. Đối với bà mà nói, chỉ khi nào thấy họ cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay rồi thì bà mới có thể yên tâm được.

Tất nhiên Thủy An Lạc cũng hiểu lời thím Vu nói, nhưng chuyện tái hôn, cô cũng không biết có cần thiết phải đi ngay bây giờ không nữa.

Dù sao thì... lỡ lại ly hôn thì phiền phức lắm!

Vì tâm trạng đang tốt nên Tiểu Bảo Bối là người vui vẻ nhất bữa trưa, ăn hết được cả bát canh trứng gà. Nhóc cũng bật ra được rất nhiều lời, ví dụ như: “Ma ma, chịt chịt (thịt thịt)” Có nghĩa là mẹ ơi con muốn ăn thịt, hay như “Bạ bạ, bê bê (bế bế)”, cái tay vươn ra, đòi bế bằng được.

Ngoài bốn chiếc răng cửa ra, Tiểu Bảo Bối cũng đang mọc những chiếc răng khác, thế nên gần đây cu cậu rất thích cắn đồ.

“Chiều nay tái hôn đi.” Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho cô nói.

“Được thôi!”

Thủy An Lạc đồng ý tắp lự khiến Sở Ninh Dực có hơi sững sờ, như thể không tin được vào điều mình vừa nghe thấy. Cô nhóc này thật sự nghe thấy hai chữ “tái hôn” mà anh nói đấy chứ?

Không ngờ lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy!

Thủy An Lạc cũng nghĩ thông hết cả rồi, bất kể sau này có lại bước tới con đường ly hôn thêm lần nữa hay không thì ít nhất cả hai lần Sở Ninh Dực kết hôn đều là cô, không phải sao?

Sở Ninh Dực đưa tay ra sờ trán cô, không nóng, chứng tỏ là thật rồi.

“Sáng nay bị cảm động, nên giờ vẫn chưa phản ứng lại kịp à?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, “Thế thôi không đi nữa.”

“Ai nói không đi chứ!” Anh trừng mắt nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.

Thủy An Lạc cười ngẩn ra, sau cúi đầu hôn Tiểu Bảo Bối đang mải ăn trứng một cái, “Ai ya, cuối cùng thì con trai mẹ không phải là con đơn thân nữa rồi.”

“Nói linh tinh cái gì thế hả? Em xem bản thiếu gia đây chết rồi chắc?” Sở Ninh Dực lại lườm cô cái nữa.

Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, cười tít mắt nhìn mami nhà mình, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau bữa trưa, Thủy An Lạc dỗ Tiểu Bảo Bối đi ngủ, sau đó chạy về phòng đóng cửa lại. Sở Ninh Dực bị nhốt ở ngoài, không nhịn được cau mày, đưa tay lên gõ cửa: “Thủy An Lạc, em làm gì thế?”

“Anh đừng vào đây.” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên.

Sở Ninh Dực đứng ngoài nheo mắt: “Chắc không phải em hối hận rồi đấy chứ?” Nếu không thì cô nhóc này đang làm cái gì vậy hả?

...