...
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn cô nàng ngôi sao nhỏ đầy vênh váo hống hách trên giường.
“Không biết!”
“Sao mà cô không biết được chứ, cô ta chẳng phải là...” Cô ta đang nói dở bỗng khựng lại, dường như cô ta cũng không muốn thừa nhận thân phận của Thủy An Lạc, cho nên nín nửa ngày cũng không ra nổi một chữ.
Chậc chậc chậc, chắc cô ta phải hận Thủy An Lạc nhiều lắm đây, đến nỗi ngay cả cái tên một người cũng không nói ra được.
“Thật ngại quá, tôi mới tới đây cho nên cũng không biết.” Thủy An Lạc nhàn nhạt trả lời.
“Vậy còn bà?” Cô ta đưa mắt nhìn sang chủ nhiệm khoa ngoại.
“Bây giờ bác sĩ Thủy đang rất bận, nếu cô Văn muốn gặp cô ấy, tôi cũng có thể chuyển lời giúp cô.” Chủ nhiệm khoa ngoại mỉm cười nói.
Cô nàng ngôi sao nhỏ kia nghe vậy thì dường như có chút bất mãn.
Thủy An Lạc bĩu môi, sau đó rời đi cùng với cô hướng dẫn của mình.
Tên vệ sĩ cao lớn thô kệch đứng ngoài cửa. Thủy An Lạc đóng cửa lại rồi mới khẽ hừ một tiếng.
“Tôi cứ tưởng em sẽ nói thẳng cho cô ta biết, em chính là phu nhân của ông chủ chúng ta nưa cơ?” Chủ nhiệm khoa ngoại cười nói.
“Em sợ đả kích cô ta.” Thủy An Lạc thở dài: “Cô nói xem, Sở Ninh Dực cũng chỉ có thế, sao lại khiến mấy cô nhóc kia mê mệt quá vậy?”
“Phụt...” Chủ nhiệm khoa ngoại bật cười thành tiếng: “Nếu những người khác nghe được câu này, thì e là sẽ lấy đá đập em đấy.”
Sở Ninh Dực, đây chính là bạch mã hoàng tử trong mắt toàn bộ con gái ở cái thành phố A này, thế nhưng trong mắt Thủy An Lạc lại trở thành “chỉ có thế”, quả nhiên, có những người ngứa đòn đến mức nhìn mà khó chịu.
Thủy An Lạc quay về chỉnh lại bệnh án, chủ nhiệm khoa ngoại chữa lại mấy chỗ sai rồi mới giao lại cho Thủy An Lạc: “Về cơ bản thì tốt rồi, có mấy loại thuốc đổi sang dùng loại khác sẽ có hiệu quả hơn. Sáng nay hết việc rồi, em sửa ghi chép xong có thể tan làm được rồi.”
Thủy An Lạc ôm bệnh án nói cảm ơn, sau đó mới sung sướng chạy về phòng làm việc của mình, chắc di động của cô đã đến rồi!
Quả nhiên sau khi Thủy An Lạc trở về thì Kiều Nhã Nguyễn đã tới, lúc này đang ôm máy tính của cô chơi game, lại tiếp tục sự nghiệp chém Phong Ảnh đế của mình.
“Này, di động của mày này.” Kiều Nhã Nguyễn cũng không ngẩng lên mà tiếp tục nói: “Bên trên có một cuộc gọi nhỡ đấy, là của Bạch Dạ Hàn.”
Thủy An Lạc đã từng lưu số của Bạch Dạ Hàn, nếu không thì anh ta cũng chẳng gọi tới được, mà sẽ bị chuyển cuộc gọi qua di động của Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc biết về cuộc gọi này. Hôm qua Anh Xinh Trai còn đặc biệt chạy đến báo cho cô nữa mà.
“Bạch Dạ Hàn gọi điện cho mày làm gì thế? Anh ta còn dám vác mặt về nữa cơ à?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa dùng một đao chém chết acc phụ.
“Tao không biết, chẳng phải tao nói với mày rồi đó sao? Bạch Dạ Hàn thích Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc cầm lấy điện thoại di động của mình, nhớ quá đi mất!
Kiều Nhã Nguyễn trượt tay một cái, thế là bấm nhầm vào nút tự sát!
“Bạch Dạ Hàn thích Sở Ninh Dực?” Kiều Nhã Nguyễn bất chấp nhân vật của mình đã lăn ra chết, kinh hoàng nhắc lại.
Thủy An Lạc gật đầu: “Lần này bọn tao có thể chạy thoát được, kỳ thật là do Bạch Dạ Hàn đã giúp một tay. Anh ta không muốn Sở Ninh Dực chết vì tao, hơn nữa chắc chắn anh ta thích Sở Ninh Dực.”
Kiều Nhã Nguyễn đưa tay bóp trán, cô cảm thấy cô đã nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng.
Cho nên Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không chú ý tới nhân vật nhỏ của cô ngã xuống bên cạnh nhân vật có tên Phong Ảnh đế, rồi lại được người khác hồi sinh cho. Mà người hồi sinh lại chính là acc phụ Phong Ảnh đế mà cô chặt chém suốt nãy giờ.
Tin tức này quá khủng bố, Kiều Nhã Nguyễn cần có thời gian tiêu hóa.
“Mà chân của mày làm sao thế? Vừa nãy bước đi nhìn cứ là lạ.” Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu nhìn đôi chân còn đang run run của Thủy An Lạc, cuối cùng tò mò hỏi.
...